3 giờ sáng, Tôn Điềm Điềm bị đánh thức.
Tôn Hoài Đường vừa nghe điện thoại xong, đang gấp rút chuẩn bị hành lý.
“Điềm Điềm, chúng ta mau về.”
Thấy biểu tình anh nghiêm trọng, Tôn Điềm Điềm có dự cảm chẳng lành.
*
Tại nhà cũ, mọi người đều đang ngồi trong đại sảnh, không khí bi thương tràn ngập căn phòng.
Tôn Điềm Điềm đau xót vì không được gặp bà nội Tôn lần cuối, cảm thấy tự trách, nước mắt vô thức trào ra.
Diệp Giai Lan ôm cô vào lòng, an ủi: “Bà nội nhắm mắt xuôi tay vào nửa đêm, bà đã ra đi thanh thản. Điềm Điềm đừng tự trách mình, bà nội không trách con đâu.”
Tôn Hoài Đường thấy cô khóc, nhịn xuống cảm giác muốn ôm cô vỗ về, giọng nói đanh lại: “Dì Diệp nói đúng, bà nội thương em như vậy, sao có thể trách em chứ?”
Tôn Ngọc dựa vào Trịnh Khiết mà khóc, đôi mắt đỏ hoe, khác với vẻ điềm tĩnh hằng ngày của cô ấy.
Ông nội Tôn đã đi, trong nhà chỉ còn bà nội, mọi người đều biết sức khỏe của bà nội mấy năm nay không tốt, gia đình cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý, chỉ là không nghĩ rằng, ngày ấy lại đến đột ngột như vậy.
*
Sau khi tang lễ bà nội Tôn kết thúc, Diệp Giai Lan và Tôn Điềm Điềm ở lại nhà cũ vài ngày rồi trở về nhà mình. Tôn Ngọc lái xe đưa họ về.
Tôn Ngọc nhìn Tôn Điềm Điềm qua kính chiếu hậu, đứa cháu gái này, từ nhỏ đã rất yêu thương bà nội.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/keo-duong-ngot-ngao/2589207/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.