Sau đó cô được đưa đến ngôi nhà sau này của Hạ Gia, lúc này mẹ Hạ với hai con mắt sưng húp ôm di ảnh của cô khóc nấc. 
Ba Hạ thì vẻ mặt bơ phờ không có sức sống, Hạ Nghiễn lại như rất mệt mỏi mà tượng đầu vào ghế nằm nghỉ. 
Mẹ Hạ khóc lóc, tự trách: 
“Là tôi, là do…tôi. Khi bá…bácc sĩ gọi đến tôi còn cảm thấy con bé đang làm loạn. Cả ngày hôm đó tôi cũng vẫn cứ nôn…nóng trong lòng lại khó chịu. Nếu t…tôi không nghe theo linh tính thì tôi còn được nhìn thấy xác con bé lần cuối sao?..” 
Ba Hạ đau đầu, không nố gì mà chỉ lặng lẽ đi lên phòng. Cô cũng đi phía sau ông, đi theo tới một căn phòng trống. 
Ông lấy chìa khóa đã cất sẵn mở cửa đi vào. Bên trong là rất nhiều món đồ chơi mới tinh. Ở khái góc phòng còn được khắc một cái bảng tên nhỏ: 
❛Nơi để quà sinh nhật cho cục vàng Giai Giai❜ 
Cô cắn môi cố ngăn dòng xúc cảm mà xung quanh một lượt. Trên từng món quà đểu có ghi chữ: 
«Quà sinh nhật 5 tuổi, Hạ Giai. Chúng ta yêu con nhiều.» 
«Quà sinh nhật 6 tuổi, mẹ nghe chị nói con không thích tặng quà, nhưng mà bọn ta đã chuẩn bị rồi nên bọn ta sẽ dựng một căn phòng để đựng những món quà của con.»«…» 
«Quà sinh nhật 15 tuổi, tuổi mới vui vẻ. Con gái lớn rồi thì phải chăm học hơn nhé;;» 
«…» 
Cô mím môi, hai tay bấu chặt. Vậy mà đó giờ cô vẫn không nhìn ra. 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/keo-deo-vi-chua-ngot/3423597/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.