Trong lúc hôm mê, Hạ Giai cảm thấy mình đã bị xuất hồn đưa cô đến một nơi. Nơi này là Hạ Gia, vào năm ông bà nội vẫn còn sống.
Cô và Hạ Quý Nghiên và Hạ Nghiễn vẫn còn bé xíu. Nhưng hình như đây là một giấc mơ thì phải, có rất nhiều chuyện cô chưa từng trải. Cũng có những chuyện cô cũng chẳng biết đã xảy ra chưa…
Trong mơ, mọi người đều rất yêu quý cô, hết thảy những thứ tốt đẹp đều muốn dành cho cô cả nhưng mà tại sao khi cô càng lớn bọn họ lại thay đổi?
Cô đứng một góc nhìn cô và Hạ Quý Nghiên khi còn nhỏ. Cô thì trắng trẻo, mũm mĩm trông rất đáng yêu. Còn Hạ Quý Nghiên thì gầy gò khô khốc vì bệnh tật.
Dường như lúc đó là cô đang chơi búp bê mới được ông nội tặng. Cô rất quý, rất rất quý những món đồ mà ông nội tặng.
Nhưng Hạ Quý Nghiên lại cố tình xô ngã cô để giật lấy con búp bê đó. Hạ Giai lúc bé khóc lớn một hai giành lại búp bê khiến cho mẹ Hạ phải từ trên phòng chạy xuống:
“Sao thế hai cục vàng của mẹ, sao hai con lại giành đồ chơi của nhau?”
Lúc Hạ Giai định méc đột nhiên Hạ Quý Nghiên khóc lớn giọng nói tủi thân:
“Ông nội chỉ mua có một con búp bê tặng cho em ấy, con…con cũng muốn nhưng con chỉ muốn mượn một tí em ấy lại xô ngã con huhu…”
Mẹ Hạ nghe vậy thì liền trách cô bảo cô phải biết nhường nhịn chị ấy vì chị ấy bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/keo-deo-vi-chua-ngot/3423596/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.