Cô lúc này cũng không có gì làm nên ngồi xem điện thoại nhưng top 1 trending tìm kiếm bây giờ lại là về ngày giỗ của chị cô.
Ba mẹ tài trợ xây một căn nhà tình thương lớn cho tất cả các em bé, người già neo đơn ở và điều tất nhiên là nó hoàn toàn được đứng tên của chị..
Buồn không? Đau không?
Tất nhiên là buồn chứ? Sau mà không buồn được khi bản thân mình đang sống nhưng không hề có cảm giác bản thân tồn tại.
Họ không xem trọng việc cô có xuất hiện hay không, có quan tâm cô ở ngoài sẽ gặp phải chuyện gì chẳng may hay không.
Quên mất, vì trong tim họ cô chỉ luôn luôn là kẻ gây phiền phức. Chỉ biết ganh đua với chị lớn, là đứa trẻ bị ghét bỏ nhất trong gia đình.
Cô cười nhợt nhạt buông điện thoại xuống đi ra ngoài ban công hóng gió. Đứng được một lúc cô cũng phát hiện Noãn Uyên đã về.
Nhìn hành động của hai người, Phó Viễn ân cần, chăm sóc Noãn Uyên. Xuống xe mở của cho cô ấy mà cô cảm thấy chạnh lòng.
Tâm trạng chua xót đến tột cùng nhưng vẫn phải cố gắng không nghĩ đến Tạ Hinh.
Thấy Noãn Uyên đã tạm biệt Phó Viễn và đi vào biệt thự thì cô cũng đóng cửa ban công rồi đi xuống.
Từ trên lầu bước xuống, Noãn Uyên đi vào thấy cô thì ngước lên cười hỏi:
"Cậu cảm thấy sao rồi? Có mệt lắm không?"
Hạ Giai lắc đầu rồi cười nhẹ nhàng nói:
"Tớ ổn, cậu đừng lo lắng quá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/keo-deo-vi-chua-ngot/3393573/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.