Đường Tiểu Đường ngẩn ra.
Nó nhai nhóp nhép nốt nửa miếng ngó sen bánh tẻ mật ong trong miệng rồi nuốt xuống, ánh mắt nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn có ý nghĩa to lớn đối với Tư Hàn Tước, nước đường béo ngậy trong miệng cùng chiếc nhẫn trong mắt nó mờ đi. Nói không rõ nơi nào là ngọt, một vị ngọt đến tận đáy lòng.
Tuy rằng Đường Tiểu Đường không biết vì sao chủ nhân lại “mất mà tìm lại được”, chẳng phải kẹo vẫn luôn ở bên chủ nhân hay sao!
Nhưng một chút nghi ngờ lại bị cảm động quét sạch không còn một mống, Đường Tiểu Đường chớp mắt, sự vui vẻ dưới đáy mắt không thể che giấu, rạng rỡ sáng ngời.
“Cho… cho kẹo ạ?” Đường Tiểu Đường vươn tay cẩn thận chạm vào hộp nhẫn, “Thật ư?”
“Đương nhiên.” Tư Hàn Tước đáp.
Vẻ mặt người đàn ông thản nhiên nhưng nội tâm lại âm thầm bổ sung, hy vọng bà nội trên trời cao phù hộ cho Đường Tiểu Đường sớm ngày bình phục.
Ý nghĩ này vừa nhảy ra, điện thoại di động đặt một bên đột nhiên sáng lên, là Khương Vũ gọi tới.
Tư Hàn Tước giật mình, Khương Vũ biết hôm nay anh ở bên Đường Tiểu Đường, không có việc gì quan trọng sẽ không quấy rầy sự rảnh rỗi hiếm có của anh.
Anh liếc mắt nhìn Đường Tiểu Đường đang cầm nhẫn ngó trái ngó phải, khẽ quay người rồi nhận cuộc gọi.
Giọng của Khương Vũ bình tĩnh truyền tới: “Boss, bác sĩ Thôi nói ngày hôm nay có người xuất hiện bên ngoài phòng bệnh của Tiểu Đường, thoạt nhìn không thích hợp.”
“Bước đầu khẳng định là người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/keo-deo-gau-thanh-tinh-cua-chu-tich-ba-dao/1026893/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.