Toàn thân kẹo dẻo nhỏ vì bị đùa giỡn nên đỏ hồng cả lên, gò má đỏ bừng, gương mặt như vừa được rắc một lớp phấn hoa đào, nghe thấy câu “cho tới giờ chỉ có mình em” thì phồng hai má ngạo kiều “Hừ” một tiếng.
Tư Hàn Tước xoa gương mặt mềm mại đàn hồi như pudding sữa bò rồi ngồi về chỗ cũ.
“Anh bảo Tiểu Vũ đặt nhà hàng rồi.” Tư Hàn Tước nói, “Ẩm thực Giang Chiết*.”
(*江浙 Giang Chiết: viết tắt cho 江蘇 Giang Tô và 浙江 Chiết Giang)
Đường Đường là người Giang Tô, khẩu vị thiên thanh đạm thơm ngọt.
Anh có tư tâm – anh càng mong Đường Tiểu Đường có thể sớm nhớ lại, càng hy vọng đoạn tình yêu chua chua ngọt ngọt này sớm ngày viên mãn.
Anh trưởng thành trong bất hạnh và cực khổ, tính cách cực đoan hắc ám, anh có thể mặt không cảm xúc tra tấn đối thủ, có thể đùa bỡn người anh ghét trong lòng bàn tay, cũng từng dùng hết thủ đoạn hủy diệt người khác để đạt được mục đích.
Từ trước đến nay anh không phải người tốt.
Nhưng có một ngày, người hành tẩu trong đầm lầy hắc ám lại bất ngờ nhìn thấy ánh sáng.
Anh cố gắng lau khô tay nhưng vẫn sợ chỉ cần chạm nhẹ là tia sáng kia sẽ tan biến như ảnh ngược trong nước.
Anh dành tất cả dịu dàng và cẩn thận của đời này cho Đường Đường.
Bởi vậy anh không thể nào mở miệng nói với Đường Tiểu Đường, không thể nào thản nhiên hỏi Đường Tiểu Đường rằng em có nhớ hẳn là bản thân đang ở bệnh viện không.
Anh chỉ có thể đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/keo-deo-gau-thanh-tinh-cua-chu-tich-ba-dao/1026892/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.