Khương Vũ ngơ ngác đối diện với bốn con mắt mở to trừng mình.
Hắn mới ký hợp đồng xong, giao thuế và phí theo đúng thủ tục rồi yêu cầu khách sạn đưa nhẫn cho hắn trước, người bán không lộ diện, sau khi khách sạn liên hệ thì đối phương đồng ý để hắn cầm đi.
Khương Vũ phấn chấn mang chiếc nhẫn ngọc lục bảo về, dừng lại trước cửa, dốc toàn lực mắt to trừng mắt nhỏ với người bên trong.
Tư Hàn Tước che miệng ho nhẹ một tiếng: “Vào đi.”
Đường Tiểu Đường nắm tay, chân rụt lại cách xa chủ nhân một chút, mặt ửng hồng nhìn Khương Vũ.
Đồng minh lớn thấy rồi!
Kẹo xấu hổ chết đi được!
Khương Vũ bày ra vẻ mặt “ồ, thì ra là thế”, mắt đào hoa tràn đầy ý cười, đặt hộp nhẫn lên bàn rồi mở ra.
Một chiếc nhẫn lục ngọc bảo vừa ngón tay cái an tĩnh nằm giữa lớp vải nhung màu đen.
Trong nháy mắt nắp hộp mở ra, thứ đá quý thấm đẫm sinh ly tử biệt của vài chục năm tản ra màu sắc ôn nhuận hiền hòa.
Vài thập niên trước, quý cô xinh đẹp sắp kết hôn mặc âu phục đứng trên ban công tòa nhà kiểu Tây, thanh niên quỳ một gối đeo chiếc nhẫn giá trị ngàn vàng lên tay cô gái ấy.
Trước mặt người con gái mình yêu, thanh niên phóng khoáng ương ngạnh thu hết tất cả gai nhọn trên người, vừa căng thẳng vừa hung phấn hỏi: “Lộc Minh, em có thích không?”
“Không thích.” Quý cô xinh đẹp che miệng, “Nghe nói kim cương vĩnh cửu, sao anh đưa em ngọc lục bảo, quá tầm thường.”
“Anh thích xanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/keo-deo-gau-thanh-tinh-cua-chu-tich-ba-dao/1026888/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.