Editor: Tiểu Muội
Sau khi Doãn Dĩ Mạt và Điền Gia Nhất hội hợp, phát hiện cô ấy hình như có chút không vui, đi đến bên cạnh Hà Trác Kiệt che miệng khẽ hỏi: "Cậu ấy làm sao vậy, sao lại không cao hứng rồi?"
Hà Trác Kiệt gãi gãi đầu bộ dáng muốn nói lại thôi, Điền Gia Nhất đi đến trước mặt cậu ta nắm tóc cậu ta, xoay mặt về phía Doãn Dĩ Mạt nói "Cậu hỏi xem cậu ta đã làm ra chuyện tốt gì rồi, không dám chơi thì cứ nói thẳng, từ khi lên thuyền thì luôn ở sau lưng tớ để tớ canh nước cho cậu ta, đây là chuyện mà con người nên làm sao?" Doãn Dĩ Mạt nghe xong ôm bụng cười to, nghĩ đến cảnh tượng khôi hài kia thì không nhịn được.
"Đi, cùng lão nương đi nhà ma, ai cũng không được trốn!" Điền Gia Nhất ôm bả vai Doãn Dĩ Mạt kéo cô đi, cô quay đầu lại cầu cứu nhìn Hạ Cảnh Nho, người phía sau tỏ ra bất lực.
Lúc mới vừa vào nhà ma còn tốt, không có cảm giác khó chịu gì, đột nhiên một cái lưỡi đầy máu duỗi ra, Doãn Dĩ Mạt "A" lên một tiếng khiếp sợ, theo bản năng nhảy vào trong lòng Hạ Cảnh Nho, được anh vững vàng nâng mông lên.
Bên này Hà Trác Kiệt cũng ôm Điền Gia Nhất, một chân trực tiếp vòng qua eo Điền Gia Nhất, ôm cổ cô ấy nhắm hai mắt lại, tư thế vô cùng buồn cười. Điền Gia Nhất không còn gì để nói, dùng tay chống che mặt cậu ta, chính cô ấy cũng thấy mất mặt thay cậu ta.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/keo-bac-ha-vi-dau-tay/3589962/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.