Editor: Kẹo Mặn Chát
Diệp Thiệu Bân thường mời tôi đi dạo bên hồ.
Thời tiết lạnh như vậy, tôi cơ bản không muốn đi ra ngoài. Nhưng mỗi lần tôi nghe thấy anh ấy nói đang chờ tôi ở dưới tầng, hai chân của tôi lại không chịu nghe theo sai khiến, vội vàng bay nhanh xuống, hận không thể một bước vượt qua ba bậc.
Anh ấy còn hỏi tôi có muốn đến làm khách tại nhà anh ấy không.
Tôi đã hỏi hai người em họ của tôi rằng mời người khác đến nhà thì có ý định gì.
Nhan Bán Hạ nói: "Chỉ ăn một bữa cơm, còn có thể làm gì nữa."
Nhan Nam Tinh thì muốn nói lại thôi, nửa ngày không cho ra một đáp án.
Cuối tuần khi trời nhá nhem tối, Diệp Thiệu Bân dẫn tôi đến nhà anh ấy. Trong nhà anh có một bé gái và một người dì đang rửa rau trong nhà bếp.
"Con gái tôi, Diệp Doanh Doanh, vừa mới lên mẫu giáo bé." Diệp Thiệu Bân giới thiệu, "Doanh Doanh, đây là bạn của ba, mau gọi Anh La đi. "
"Chào anh La."
Cô bé là con gái của Diệp Thiệu Bân.
"Thu Mân." Diệp Thiệu Bân vỗ nhẹ bả vai tôi, ra hiệu nhìn xuống phía dưới.
Có một bảng viết trước mặt tôi.
"Anh phải viết tên lên đó." Diệp Doanh Doanh nói với tôi.
"Đây là quy củ của Doanh Doanh, khách tới chơi đều phải viết." Diệp Thiệu Bân cũng bổ sung một câu.
Ký tên sao? Tôi có chút khẩn trương, cầm bút không biết nên làm gì. Diệp Thiệu Bân đứng sau lưng tôi, khom lưng tới gần tôi: "Đứa nhỏ ngốc đáng thương, không phải ngay cả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-tu-khi-toi-mac-benh-tam-than/1015833/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.