Editor: Kẹo Mặn Chát
Lại là cậu đến bệnh viện đón tôi về nhà.
Ngày tôi phát bệnh bị cậu tát một cái, cái tát đau đớn tới mức trực tiếp đánh tôi ngất đi. Tôi là một người hay mang thù, cho nên tôi không quá muốn nói chuyện với cậu. Hơn nữa cậu lớn tuổi rồi, tính tình cũng trở nên tệ hơn, tôi sợ nói sai chọc giận ông ấy.
"Thu Thu, lại đến bệnh viện cho bác sĩ Khương xem có được không?"
Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, trời đang mưa.
"Sao lại không nói gì?" Cậu thở dài, tay đặt trên vô lăng nắm chặt thêm vài phần, "Đứa nhỏ ngốc, lo lắng cái gì, có cậu ở cùng cháu, sẽ không để bác sĩ nhốt cháu nữa."
Ngốc? Tôi cắn răng nghĩ, ông ấy sai rồi!. truyện kiếm hiệp hay
Tôi đã từng làm một bài trắc nghiệm kiểm tra IQ trong bệnh viện, điểm số đạt được cũng đủ để chứng minh rằng tôi không phải là một kẻ ngốc. Chẳng qua bị bệnh nhiều năm như vậy, trí nhớ của tôi sút giảm đi rất nhiều, tư duy trở nên chậm chạp, suy nghĩ vấn đề không thể linh hoạt như trước.
Trong thời gian tôi nằm viện, hình như cậu có đến thăm, nhưng có thể bị bộ dáng điên cuồng của tôi dọa sợ, trong mười năm này chỉ ghé qua hai hoặc ba lần.
Tôi sợ hãi rất nhiều điều, bệnh viện là một trong số đấy.
Năm đó họ đưa tôi vào bệnh viện là bất đắc dĩ, để ngăn chặn việc tôi tự tử, ngăn chặn tôi làm tổn thương người khác, nhập viện là lựa chọn tốt nhất. Tôi thuộc loại bệnh nhân đặc biệt,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-tu-khi-toi-mac-benh-tam-than/1015832/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.