24 
Hôm sau ở trường học, tôi phát hiện ra ánh mắt khác thường của các bạn. Dù sao nhờ ơn Bùi Chấp, tất cả mọi người đều đã biết chuyện hôm qua ở sân bóng rổ, cậu ta và Lục Chinh “đánh nhau” vì tôi. 
Vẻ mặt Lục Chinh như thể chưa có gì xảy ra. Cậu ấy đang ngồi trên ghế làm nốt bài tập về nhà. 
“Này, bạn cùng bàn, cho tôi mượn chép tí.” 
Tôi nhìn tập đề trắng trơn của cậu ấy: “Cậu không tự làm được à?” 
Cậu ấy hắng giọng, vờ như vô tình cử động bả vai, cắn răng chịu đựng sự đau đớn. Cậu ấy nói với vẻ đáng thương: “Nhìn đi, đồ vô lương tâm, giày vò tôi mà không chịu trách nhiệm.” 
Mấy người bạn bên cạnh quay lại nhìn, mặt tôi liền đỏ lên: “Cậu im đi.” 
Lục Chinh bật cười, đúng là vô tư lự. 
Tôi ngồi xuống, lấy tập đề đã làm xong đưa cho cậu ấy. Đúng lúc đó, bạn cùng bàn trước kia quay mặt lại. Là bạn gái hiện tại của Bùi Chấp, Phó Uyển. 
“Chu Tuyền, chúng ta nói chuyện đi.” 
25 
Lục Chinh cầm cổ tay tôi ngăn lại, ngẩng đầu hỏi Phó Uyển: “Có chuyện gì à?” 
Cô ta chớp chớp mắt: “Liên quan gì đến cậu?” 
Phó Uyển rất nổi tiếng trong khối. Nhờ gương mặt ưa nhìn, thân hình nóng bỏng, tích cách vui vẻ, thẳng thắn nên cô ta quen biết rất nhiều người, kể cả ngoài trường cũng quen. Lục Chinh sợ người chưa trải sự đời như tôi sẽ chịu thiệt. 
Nhưng tôi chỉ nhẹ nhàng buông tay cậu 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-ton-thuong-lai-muon-ton-thuong-nguoi-khac/2790988/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.