30 
Lúc Lục Chinh áp chai coca lên mặt tôi, tôi vẫn đang ngẩn người. 
“Sao, đơ luôn rồi à? Hay là tạt cậu ta quá lưu loát, quá sảng khoái?” 
Tôi chau mày, cầm lấy chai coca cậu ta đưa: “Nói cứ như cậu kiếm được món hời gì vậy.” 
Tóc Lục Chinh vẫn còn nhỏ nước. Lúc tôi hất nước vào Bùi Chấp, cậu ta phản ứng rất nhanh, cầm lấy cốc nước khác tạt lên Lục Chinh đang che trước người tôi. Cậu ấy lau mặt rồi im lặng, còn Bùi Chấp thì đập cốc nước, trước khi đi còn buông lời cay độc: “Chu Tuyền, cậu có gan thì đừng về nhà!” 
Tôi mở chai coca, uống một ngụm: “Cậu không lau nước đi à?” 
Lục Chinh thở dài một tiếng: “Đồ vô lương tâm, không thèm đưa giấy cho tôi lau luôn.” 
Tôi đặt chai coca xuống, cúi đầu tìm giấy trong túi: “Để tôi tìm đã.” 
Sau giờ tan học, sân thể dục vắng vẻ nhưng vẫn còn người đang đánh bóng. Tôi và Lục Chinh ngồi cùng nhau trên chiếc ghế đôi. 
“Đây, tìm thấy rồi…” 
Tôi ngẩng đầu, chợt sửng sốt nhìn Lục Chinh. Cậu ấy đang uống coca, còn uống đúng vào chỗ tôi đã nhấp môi trước đó. 
“Khụ.” Vành tai Lục Chinh đỏ lên. Cậu ấy đặt chai coca về chỗ cũ: “Không tìm thấy khăn tay, uống một ngụm coca không được à?” 
31 
Tôi và Lục Chinh ở bên ngoài rất lâu. Từ lúc ra khỏi rạp chiếu phim, tôi đã tắt cuộc điện thoại thứ ba từ gia đình. Cậu ấy liếc mắt nhìn tôi: “Cậu không bắt máy thật à?” 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-ton-thuong-lai-muon-ton-thuong-nguoi-khac/2790985/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.