⭒°. ݁✮
Đứng khuất trong bóng tối, Khương Quyết Minh lặng thinh xem trò hề bên đó. Anh ta nheo mắt, âm thầm rời đi trước khi hai người kia nhận ra mình.
⭒°. ݁✮
Hăm dọa Tạ Cẩn Thần đâu vào đấy rồi, Sầm Úc mới thấy nhẹ cả người.
Đúng lúc định quay mông chuồn đi, cậu chợt cảm thấy vạt áo bị ai đó kéo lại. Vừa ngoảnh đầu, Sầm Úc đã bắt gặp Tạ Cẩn Thần đang đứng bẽn lẽn, trông rõ là ngại ngùng vô cùng.
Bị sao vậy trời? Tuy ngơ ngác chẳng hiểu mô tê gì sất, nhưng Sầm Úc vẫn cố gồng cho ra cái mặt trap boy sành sỏi: “Gì nữa đây?” Nói đoạn, cậu hất phắt tay y ra: “Đừng có để người khác thấy.” Bị gạt phăng phũ phàng là thế, song Tạ Cẩn Thần cũng chả thèm tức giận mảy may. Y vẫn đứng đó, trong chiếc sơ mi trắng tinh, gương mặt hiền khô nom ngây thơ hết phần thiên hạ: “Úc sờ Thần đi.” Sầm Úc suýt nữa thì tưởng tai mình có vấn đề. “Sờ đầu Thần ấy.” Tạ Cẩn Thần vội bổ sung. Sớm muộn gì anh cũng bị cái kiểu nói chuyện úp mở của chú doạ rớt tim! Cậu rủa thầm trong bụng. Đang định bước tới xoa đầu Tạ Cẩn Thần cho xong chuyện… chân Sầm Úc bất chợt sững lại. Khoan đã, mình đang đóng vai gã bội bạc cơ mà! Làm quái gì có chuyện người ta bảo gì mình cũng làm nấy chứ? “Ha.” Sầm Úc lập tức bật cười: “Cậu nghĩ cậu có cửa à?” Dứt lời, cậu chàng ghé sát gần Tạ Cẩn Thần, lấy mu bàn tay vỗ vỗ lên má y: “Bớt ảo tưởng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-toi-te-bong-duoc-ca-thien-ha-say-me/4703465/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.