⭒°. ݁✮
“Anh đang nói đến ai cơ?” Sầm Úc tỉnh bơ giả ngơ.
“Cậu biết mà.” Hạ Vĩnh Ninh đáp. Cậu chàng đã không muốn gọi tên, thì anh ta cũng chẳng dại gì mở lời trước.
Sầm Úc méo quan tâm lắm.
Thích chơi trò úp mở hả? Chiều luôn. Đằng nào thì cả hai đều biết tỏng người kia là ai rồi. “Sao anh lại nghĩ thế?” Sầm Úc nhìn chằm chằm Hạ Vĩnh Ninh, cố đọc vị xem anh zai công chính này đã ngửi thấy mùi gì bất thường chưa… Thú thật, chính cậu cũng thấy Bùi Hằng Quân dạo này rất lạ, nhưng cậu vẫn cần thêm bằng chứng để chắc chắn hơn. Vậy còn Hạ Vĩnh Ninh thì sao? Ánh mắt Sầm Úc toát lên vẻ ngờ vực: “Anh tìm ra được gì rồi à?” “Chả có manh mối nào cả.” Hạ Vĩnh Ninh đáp thực lòng, tuyệt nhiên chẳng chút dối trá hay lừa lọc. Bởi lẽ, điều duy nhất anh nắm trong tay chỉ là một mảnh ký ức mà thôi – một hình ảnh bất chợt ùa về khi anh bắt gặp chiếc bàn học cũ kỹ… Rằng bóng hình kia không phải Bùi Hằng Quân. Dù chẳng tài nào hình dung nổi mặt mũi cậu bạn cùng bàn năm xưa, nhưng Hạ Vĩnh Ninh vẫn nhớ như in cái vẻ thờ ơ cố hữu của cậu ta. Không rõ vì cớ gì, cảm giác ấy lại khiến anh vô thức liên tưởng đến Sầm Úc… Hạ Vĩnh Ninh tự hiểu mình vốn là người cứng nhắc, sống rập khuôn như một cỗ máy chỉ biết tuân theo nề nếp. Chính vì lẽ đó, anh luôn ghét cay ghét đắng những kẻ lơ đễnh, nói năng lúc nào cũng vương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-toi-te-bong-duoc-ca-thien-ha-say-me/4703440/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.