Editor: Ang Chem. ⭒°. ݁✮ Sầm Úc không tài nào nhìn thấy được bàn tay đó. Cậu chỉ có thể cảm nhận cái lạnh buốt của nó đang m*n tr*n lên từng tấc da thịt mình, rõ rệt, sống động. Một tay nó ghì lấy đốt sống cổ, tay kia thì chậm rãi lướt dọc theo gò má, rồi dịu dàng mân mê nốt ruồi lệ ngay dưới vành mi. Cảm giác bị động chạm chân thật đến từng chi tiết là thế, vậy mà mọi thứ trước tầm nhìn vẫn hoàn toàn trống rỗng. Tựa như tất thảy chỉ là ảo ảnh thoáng qua trong tâm trí cậu mà thôi. “…” Kệ xác mày. Nhủ thầm trong bụng, Sầm Úc quyết định lờ phắt cái bàn tay vô hình ấy đi, tiếp tục tiến sâu hơn vào dãy nhà hoang. Cửa các phòng học đều mở toang hoác, bên trong vẫn còn sót lại những bộ bàn ghế cũ nằm ngổn ngang. Chắc là do sau này có sếp Hạ tài trợ đồ xịn hơn đây mà… Sầm Úc vừa ngẫm nghĩ vừa bước vào lớp học gần nhất. Không khí bên trong đặc quánh mùi xưa cũ, bàn ghế cũng đóng một lớp bụi dày cộp. Trên mặt bàn vẫn còn chi chít dấu vết của đám học trò năm xưa để lại. Nào là vài bông hoa vẽ nguệch ngoạc; nào là những vệt băng dính ố vàng; và cả đủ thứ tên tuổi, câu nói ngô nghê được khắc vội bằng bút mực hay bút bi. Sầm Úc chợt nhận ra một điều: rất có thể đây chính là nơi Bùi Hằng Quân và bạn bè đã gửi gắm ba năm thanh xuân. Vì ngay trên góc bàn trước mặt, cậu bắt gặp tên của cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-toi-te-bong-duoc-ca-thien-ha-say-me/4703437/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.