⭒°. ݁✮
Hạ Vĩnh Ninh chỉ đứng yên một bên, lặng lẽ quan sát cảnh hai người đang chim chuột ngay trước mặt mình.
“Hồi xưa cậu đâu có sợ…” Anh định buột miệng nói thẳng từ “ma”, nhưng có lẽ vì ngại Bùi Hằng Quân lại hoảng lên lần nữa, nên đành phải vội chữa lời: “...sợ cái thứ ấy đến thế.”
“Lúc nghỉ đông bọn mình còn chơi trò đó trong lớp mà.”
“Trò gì cơ?” Sầm Úc lập tức quay phắt sang hỏi.
Trước sự háo hức bất ngờ của cậu chàng, Hạ Vĩnh Ninh đăm chiêu một thoáng:
“Là cái trò đứng ở góc lớp rồi đi vỗ vai nhau thôi.”
Vừa nói, anh ta vừa liếc mắt về phía Bùi Hằng Quân: “Tôi nhớ dạo ấy cậu gan lắm.”
Ai rồi cũng sẽ khác sau khi ra trường, Hạ Vĩnh Ninh biết. Nhưng thay đổi đến mức như Bùi Hằng Quân thế này thì vẫn khiến anh có hơi bất ngờ.
Dường như ký ức về trò chơi thời cấp ba cũng đã ùa về trong tâm trí Bùi Hằng Quân.
Y lí nhí giải thích với Sầm Úc: “Chính vì cái trò đó… nên sau này anh mới sợ á bé…”
Nói rồi, Bùi Hằng Quân kéo tay Sầm Úc rời khỏi căn nhà cũ.
Cả ba chầm chậm rảo bước trên con đường lát sỏi. Trông Bùi Hằng Quân vẫn đầy vẻ thấp thỏm, cứ nơm nớp lo rằng sẽ có thứ gì đấy lao vọt ra giữa màn đêm đen.
“Hình như lúc đó... đúng là đã có một ‘người’ bị thừa thì phải.” Y nói tiếp.
Đương nhiên, Sầm Úc đã quá quen với cái trò nổi như cồn này rồi.
Luật chơi đơn giản như sau: bốn người đứng ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-toi-te-bong-duoc-ca-thien-ha-say-me/4703436/chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.