🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau


" Tớ đi vệ sinh, cậu đi không? "_ Nhưỡng Nhưỡng

' Thôi tớ lười quá. "_ Giai Tuệ nằm dài ra bàn ngáp đến méo cả mỏ.

Thế là Du Nhưỡng Nhưỡng đi vệ sinh một mình. Nhà vệ sinh gần nhất đang sửa chữa nên cô đành đi xa một chút.

Đi vệ sinh xong, đang rửa tay thì Du Nhưỡng Nhưỡng nghe thấy cách một bức tường là tiếng cười đùa của một nhóm bạn, vừa nghe thì cô liền nhận ra là Vương Minh Viễn và đám bạn của cậu ấy.

Hai nhà vệ sinh nam nữ nằm chung một chỗ nhưng chỉ cách với nhau một bức tường mà thôi, nên ai nói chuyện thì đều dễ dàng nghe thấy cả.

" Vỹ Khang với Giai Tuệ đang hẹn hò sao? "_ Một người chợt lên tiếng.

" Ừ. Không thấy người ta là một cặp đôi hay sao mà còn hỏi? " _ Minh Viễn lười biếng lên tiếng.

Chán nản vậy? Vỹ Khang có người yêu, chúng ta liền mất đi một tay chơi rồi.

Ý của bạn học đó là Thiệu Vỹ Khang có người yêu thì hiếm khi xuất hiện ở sân bóng rỗ nữa.

Biết sao được! Người ta cưng người yêu quá mà. "_ Minh Viễn

" Mà này anh Viễn, anh không phải cũng định cùng Du Nhưỡng Nhưỡng yêu đương rồi bỏ bọn em đấy chứ? "_ Giọng nói này thì Nhưỡng Nhưỡng nhận ra là Chương Tường Vũ.

" Nhãm nhí! Du Nhưỡng Nhưỡng tuy có xinh đẹp nhưng cô ấy làm sao là gu của anh Viễn được?"

" Sao không phải chứ? Du Nhưỡng Nhưỡng vừa xinh đẹp, vừa tốt tính, lại còn giàu có... "

Ngu quá! Mấy cái đó ai mà chẳng có, quan trọng là học thức. Giàu có, xinh đẹp, tốt bụng thì thế nào? Vẫn thể so sánh được với một cô gái thông minh. "

" Ừ nhỉ? Haiz, tiếc thật đó. Còn tưởng anh Viễn với Du Nhưỡng Nhưỡng sẽ thành một cặp cơ."

Sau đó Du Nhưỡng Nhưỡng không nghe thấy Vương Minh Viễn trả lời thế nào về những lời nói kia nữa vì cô đã bỏ ra ngoài.

Nghe người khác bàn tán về mình thì cũng chẳng có gì thú vị cả.

' Nhưỡng Nhưỡng, cậu đi vệ sinh lâu vậy? "_ Nhất Quán Lâm đứng bên ngoài đợi cô.



Cậu đợi tớ à? "_ Nhưỡng Nhưỡng đi đến gần anh.

" Ừ. Chúng ta đi dạo nhé? "

Du Nhưỡng Nhưỡng gật đầu, hai người cùng nhau đi dạo.

Vương Minh Viễn vừa bước ra liền thấy bóng dáng hai người họ, anh thoáng cau mày.

Du Nhưỡng Nhưỡng nhìn về phía trước, trong đầu cứ văng vẳng mãi câu nói của bọn họ mà suýt thì vấp ngã, may mà có Nhất Quán Lâm đỡ cô lại.

Ôi trời, nó ngôn tình mà nó lãng mạn kìa. "_ Giai Tuệ vừa hay nhìn thấy một cảnh tràn đầy màu xuân tình yêu kia.

' Minh Viễn mà thấy thì tức chết đấy. "– Vỹ Khang cười nhạt, âm thầm kéo tay cô xuống dưới bàn mà nâng niu.

" Để tớ xem biểu cảm của cậu ấy, so với cậu có giống nhau không? "_ Giai Tuệ nhìn anh nói nhỏ, bàn tay nhỏ khẽ chạm lên đùi anh.

Thiệu Vỹ Khang thật hết biết nói gì.

" Cảm ơn nhé. "_ Du Nhưỡng Nhưỡng nhanh chóng thoát khỏi vòng tay của cậu ta.

Nhưỡng Nhưỡng "_ Nhất Quán Lâm

"Ùm?"

" Tớ thích cậu. "

Du Nhưỡng Nhưỡng nâng mắt nhìn anh, nhưng khi bắt gặp ánh mắt nóng rực ấy thì cô lại bối rối mà nhìn đi nơi khác.

" Tớ biết... "_ Nhưỡng Nhưỡng ngập ngừng lên tiếng.

Không phải như vậy. Ý tớ là cậu đồng ý làm người yêu của tớ nhé? " _ Quán Lâm nắm lấy bàn tay của cô.

Ở trong lớp Nghiên Giai Tuệ híp mắt đọc khẩu hình miệng của Quán Lâm, không biết là hiểu được bao nhiêu nhưng nhìn cô phấn khích lắm.

" Gì vậy? "_ Minh Viễn vừa vào liền bắt gặp hình ảnh Giai Tuệ suýt thì chui đầu qua cửa xổ cùng ánh mất bất lực của Vỹ Khang.

" Hình như Quán Lâm đang tỏ tình Nhưỡng Nhưỡng thì phải. "_ Giai Tuệ



" Gì? "_ Minh Viễn

" Sao cậu biết? "__ Vỹ Khang

" Thì tớ đọc khẩu hình miệng đó, tớ chưa bao giờ đọc sai đâu nhé! "_ Giai Tuệ vô cùng tự tin về việc này.

Vương Minh Viễn nhìn Giai Tuệ rồi lại nhìn về phía của Nhưỡng Nhưỡng.

Giai Tuệ lại nhìn Minh Viễn xem cậu có biểu hiện gì lạ không. Có lẽ vì nhìn quá nhập tâm mà khiến cho Vỹ Khang không vui rồi.

" Tớ... "_ Nhưỡng Nhưỡng nhìn bàn tay của mình đang bị Quán Lâm nắm lấy.

Trong đầu lại toàn những lời nói của đám bạn Minh Viễn... Giàu có? Tốt bụng? Xinh đẹp? Nhưng lại không được thông minh? Đây là mắng cô giống như bình hoa di động sao?

" Tớ không muốn yêu đương, tớ nghĩ chúng ta không thích hợp đâu. "– Nhưỡng Nhưỡng nhẹ nhàng rút tay mình ra.

Không thể thử sao? Biết đâu khi thử rồi thì chúng ta...

" Biết không có kết quả thì thử làm gì? Mất thời gian lắm đó, chúng ta chỉ hợp làm bạn thôi.

Du Nhưỡng Nhưỡng chưa từng yêu đương, cô cũng không muốn bản thân phải quen quá nhiều người dù mẹ và anh trai cứ bảo cô còn trẻ thì nên trải nghiệm.

Tình yêu mà trải nghiệm sao?

Kén chọn 1 chút để đổi lại một mối tình vĩnh cữu không phải tốt hơn hay sao?

Du Nhưỡng Nhưỡng, cậu thật thẳng thắng... Cậu thích Minh Viễn đúng không? " _ Quán Lâm cười trừ, để giảm đi sự ngại ngùng giữa cả hai, anh lại lái sang chuyện khác.

Trước câu hỏi của Nhất Quán Lâm, Du Nhưỡng Nhưỡng nhìn anh một lúc rồi lại nhìn sang nơi khác.

' Tớ và cậu ấy càng không thể, chúng tớ chỉ dừng lại ở mức bạn thân thôi.

Thật sao?

" Vậy thì tớ vẫn còn có cơ hội rồi, nhất định tớ sẽ cố gắng để cậu chấp nhận tớ!

Du Nhưỡng Nhưỡng nhìn Nhất Quán Lâm thật không biết nói gì thêm. Bọn họ khi yêu vào liền cố chấp như vậy sao?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.