Cãi nhau một hồi thì ba người ngồi cùng nhau ở hàng ghế cuối. 
Ba người không phải là Minh Viễn, Nhưỡng Nhưỡng, Quán Lâm mà là Minh Viễn, Vỹ Khang, Quán Lâm. 
Nhìn khuôn mặt đen hơn đít nồi của Thiệu Vỹ Khang thì cũng đủ hiểu rồi. Vì hai người cãi nhau um sùm đến mức muốn đánh nhau nên anh phải ngồi ở giữa bọn họ. 
Còn Nhưỡng Nhưỡng thì ngồi với Giai Tuệ ở hàng ghế trên. 
" Vẫn là ngồi với cậu thì tốt hơn. "_ Nhưỡng Nhưỡng 
Giai Tuệ cũng không biết nói gì hơn. 
Ở trên xe, mọi người bắt đầu tổ chức chơi các trò chơi nhỏ trên xe. Không khí cũng rất nhộn nhịp, dù không cùng lớp nhưng mọi người cũng không ngain ngùng gì nhiều. 
Nhờ vậy mà thời gian đến nơi cắm trại trôi qua rất nhanh. 
Phải tự leo lên à? " _ Du Nhưỡng Nhưỡng ngước nhìn ngọn núi được mệnh danh là ngọn núi cao thứ 2 trong nước. 
' Tớ tưởng chúng ta được sẽ được đi cáp treo lên thẳng trên đó? "_ Giai Tuệ cũng không khá hơn là bao. 
Leo lên đó thì cặp chân thành cặp cuốc mất. 
Châcz châcz xem hai cậu kìa. Bình thường chẳng chịu vận động nên giờ tròn lắm rồi đó. "_ Minh Viễn đứng bên cạnh dùng ánh mắt dè bĩu nhìn hai người. 
Nghiên Giai Tuệ đúng là có tròn lên thật, nhưng đâu đến nỗi mập ra? Chỉ là dạo gần đây được Thiệu Vỹ Khang vỗ béo lên một chút thôi mà? 
Cũng chẳng biết là ai chăm sóc ai nữa... 
Nhưng Du Nhưỡng Nhưỡng thì đâu 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-thu-khong-doi-troi-chung-yeu-toi-/3726659/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.