Du Nhưỡng Nhưỡng đi ra khỏi lớp, mạnh mẽ được vài bước thì trước mắt như tối sầm lại.
Cô liền mất thăng bằng mà ngã về phía bên trái, tay theo quán tính mà chóng lên tường nhưng lại là tay đang bị thương. Máu dính một mảng to lên trên tường.
Đúng là không chịu được mà. Đã thế còn ra vẻ làm gì chứ? "
Vương Minh Viễn nhanh chân đến đỡ cô dậy, nhìn thấy cô như sợi bún mà trong lòng đầy khó chịu, không nói nhiều lời liền bế cô lên.
Du Nhưỡng Nhưỡng không còn sức lực cãi lời anh nữa. Máu của cô là máu lỏng khó cầm lại được nên ba mới luôn dặn cô phải thật mạnh mẽ để không bị ai ức hiếp.
Lương Dĩnh Hòa vừa chạy ra khỏi lớp đó liền nhìn thấy cảnh này, cô ấy đứng khựng lại có chút đau đớn trong lòng.
" Sao lại để chảy máu nhiều như vậy? Em có thấy không ổn ở chỗ nào không? "_ Chị bác sĩ dịu dàng vừa giúp cô khử trùng vết thương vừa hỏi hang.
Du Nhưỡng Nhưỡng nằm trên giường, hai mắt nhắm nghiền, nghe thấy câu hỏi của nữ bác sĩ mới khẽ lắc đầu.
Khử trùng xong thì chị sẽ lấy thuốc cầm máu cho em uống.Sau này nhớ cẩn thận, máu của em vừa nhìn đã biết rất lỏng rồi nên mất máu nhiều sẽ rất nguy hiểm đó.
Khi chị bác sĩ làm xong xuôi thì có điện thoại đến, có vẻ như
dưới sân trường đã có bạn học nào đó bị thương nên chị bác sĩ phải chạy xuống gấp.
Vương Minh Viễn đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-thu-khong-doi-troi-chung-yeu-toi-/3720014/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.