Chương trước
Chương sau
Du Nhưỡng Nhưỡng đi ra khỏi lớp, mạnh mẽ được vài bước thì trước mắt như tối sầm lại.

Cô liền mất thăng bằng mà ngã về phía bên trái, tay theo quán tính mà chóng lên tường nhưng lại là tay đang bị thương. Máu dính một mảng to lên trên tường.

Đúng là không chịu được mà. Đã thế còn ra vẻ làm gì chứ? "

Vương Minh Viễn nhanh chân đến đỡ cô dậy, nhìn thấy cô như sợi bún mà trong lòng đầy khó chịu, không nói nhiều lời liền bế cô lên.

Du Nhưỡng Nhưỡng không còn sức lực cãi lời anh nữa. Máu của cô là máu lỏng khó cầm lại được nên ba mới luôn dặn cô phải thật mạnh mẽ để không bị ai ức hiếp.

Lương Dĩnh Hòa vừa chạy ra khỏi lớp đó liền nhìn thấy cảnh này, cô ấy đứng khựng lại có chút đau đớn trong lòng.

" Sao lại để chảy máu nhiều như vậy? Em có thấy không ổn ở chỗ nào không? "_ Chị bác sĩ dịu dàng vừa giúp cô khử trùng vết thương vừa hỏi hang.

Du Nhưỡng Nhưỡng nằm trên giường, hai mắt nhắm nghiền, nghe thấy câu hỏi của nữ bác sĩ mới khẽ lắc đầu.

Khử trùng xong thì chị sẽ lấy thuốc cầm máu cho em uống.Sau này nhớ cẩn thận, máu của em vừa nhìn đã biết rất lỏng rồi nên mất máu nhiều sẽ rất nguy hiểm đó.

Khi chị bác sĩ làm xong xuôi thì có điện thoại đến, có vẻ như

dưới sân trường đã có bạn học nào đó bị thương nên chị bác sĩ phải chạy xuống gấp.

Vương Minh Viễn đi sang giường bên cạnh nằm xuống.

" Sao cậu phải làm như vậy? Không thấy đau à? "_ Minh Viễn

'Không, chỉ cảm thấy tức giận vì cô ta độc ác như vậy thôi. "_ Nhưỡng Nhưỡng

Ngoan cố quá đấy! Rồi cậu định nói sao với ba mẹ cậu về bàn tay đầu vết thương đó đây? _ Minh Viễn

'Đợi họ về nhà thì cũng lành rồi. "– Nhưỡng Nhưỡng

Vương Minh Viễn định nói thêm gì đó nhưng tiếng mở cửa đã làm cho anh phải dừng lại lời nói của mình. Du Nhưỡng Nhưỡng còn tưởng là Giai Tuệ đến....

" Minh Viễn... "_ Lương Dĩnh Hòa từ từ bước vào.



Sao cậu lại tới đây? " _ Minh Viễn ngạc nhiên nhìn Dĩnh Hòa.Vương Minh Viễn và Lương Dĩnh Hòa cũng có thể xem như là thanh mai trúc mã của nhau. Mọi người ở trường Dân Nhất đều nói như vậy nhưng anh thì không quan tâm đến cái biệt danh này cho lắm.

Sau khi chuyển qua Nhất Trung thì hai người cũng ít gặp nhau hơn, hầu như là Dĩnh Hòa tìm đến anh thôi vì gia đình hai bên cũng tính là bạn thân của nhau.

Có mù người ta cũng nhìn ra được là Lương Dĩnh Hòa có tình cảm đặc biệt với Minh Viễn nhưng anh thì không.

Anh chỉ xem cô là một người bạn bình thường, cũng không xem cô là một người bạn thân thiết để tránh gây ra những hiểu lầm không đáng có.

Tớ nhìn thấy máu nhiều nên muốn đến xem thử... " Dĩnh Hòa liếc nhìn Nhưỡng Nhưỡng đang nhắm mắt kia.

Khi biết là người khác đến mà không phải là Nghiên Giai Tuệ thì cô cũng chẳng buồn mở mắt ra làm gì.

" Chắc cậu ấy ngủ rồi, mất máu nhiều quá nên chắc mệt lắm. "_ Minh Viễn ngồi dậy kéo chăn lên giúp cô đỡ bị lạnh, còn nhẹ nhàng đặt tay bị thương vào bên trong.Lương Dĩnh Hòa mím môi chứng kiến một màn, không thể không khó chịu được. Chỉ có điều cô không ngờ đến là anh cũng có một mặt dịu dàng như vậy.

Cậu có vẻ thân thiết với cậu ấy nhỉ? "_ Dĩnh Hòa đi tới gần Minh Viễn.

Vậy sao? Gần đây ai cũng nói như vậy. "_Minh Viễn liếc nhìn Nhưỡng Nhưỡng vài cái rồi nhàm chán mở điện thoại lên

xem.

" Tớ chưa từng thấy cậu thân với ai như vậy... ngoài tớ... ". Dĩnh Hòa nhìn anh, lời còn chưa nói xong đã bị anh cắt ngang.

Chắc cậu hiểu lầm rồi nhỉ? Chúng ta không thân, chỉ có gia đình chúng ta thân nhau thôi. '

Và đã có sự ghép đôi vớ vẫn được lập ra.

Vương Minh Viễn không thích, càng ghép thì anh càng ghét mà thôi.

Cậu... Sao cậu lại nói như vậy chứ? Chúng ta đã bên nhau

từ bé rồi mà...". Dĩnh Hòa rưng rưng nước mắt, giọng nói

cũng trở nên nghẹn ngào đáng thương." Bên nhau từ bé thì cậu cũng biết tôi ghét điều gì nhất mà? "

Tiếng mở cửa lại một lần nữa vang lên phá tan đi bầu không khí ngượng ngùng ấy.



Căn phòng vắng vẻ ban đầu đã nhanh chóng bị lấp đầy bởi nhiều người.

' Dĩnh Hòa cậu sao vậy? " _ Lâm Hương Như khi vừa bước vào đã nhìn thấy vành mắt của Dĩnh Hòa đều đã đỏ hết cả lên.

Không... không sao. "_ Dĩnh Hòa gượng cười che giấu đi cảm xúc rối bời của mình.

" Nhìn cậu như sắp khóc vậy đó. "_ Hương Như

" Chỉ là bụi bay vào mắt thôi à. Lúc nãy gió thổi mạnh nên tớ mới bị... " _Dĩnh Hòa

"oh

Cậu ấy ngủ rồi hả? "_ Giai Tuệ hỏi nhỏ với Minh Viễn vì sợ làm Nhưỡng Nhưỡng tỉnh giấc.

"Ùm "_ Minh Viễn

Vậy nên mọi người đều đi ra ngoài để tránh ồn ào khi Nhưỡng Nhưỡng đang ngủ. Cô xoay người dần chìm vào giấc ngủ thật.

Lời của hai người vừa nói thì cô cũng đã nghe thấy nhưng cô không quan tâm mấy. Chỉ là chuyện tình cảm nhảm nhí thôi mà.

Níu kéo một người không yêu mình thật thảm hại làm sao!

Vậy giao cậu ấy lại cho cậu nhé? "_ Giai Tuệ

" Ừ "_ Minh Viễn

Không phải chứ? Cô ấy là người yêu của anh Viễn à? ". Quân Duy tiếc nuối lên tiếng.

" Nói nhảm gì đấy? Không phải. "_ Minh Viễn lười biếng liếc nhìn cậu ta.

'Nhìn giống thật mà đúng không? Tớ cũng thấy vậy đó. " Giai Tuệ vô tư cười tít mắt với cậu bạn kia." Lần này anh có thi giải bóng rổ mà đúng không? Có thể lần này chúng ta sẽ thi đấu với nhau đấy"_ Minh Khải

' Còn chưa bóc thăm mà. "_ Minh Viễn

Phải đến ngày thi đấu, trước khi vào trận sẽ được bóc thăm thi đấu giữa hai đội để công bằng với nhau. Nên cũng chưa chắc sẽ thi đấu với nhau trừ khi cả hai đội cùng nhau tiến vào vòng chung kết.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.