Thời gian ở trong này không còn nhiều, tất cả chỉ nghỉ ngơi một ngày rồi tiếp tục đi, Ngô Hạ kể sau khi Trần Quốc Hưng đánh chết nữ tử mặt trắng sau đó không lâu cả năm người được truyền tống ra ngoài, hiện tại nơi này có lẽ là địa phận chính của Cổ Thần Miếu, Trần Quốc Hưng thầm mắng bản thân xui xẻo. “ Linh thảo nhiều như vậy?” Ngô Hạ nhìn những ngọn đồi nhỏ mọc đầy linh thảo đủ thể loại há hốc mồm, Trần Quốc Hưng trong lòng cũng kích động, liếc mắt còn thấy cả linh thảo lục phẩm mọc như rau dại vậy, cả đám người đi lên, Ngô Hạ đem Mị Linh Nhi ném ở một bên không cõng nữa mà lao vào điên cuồng nhổ linh thảo, Trần Quốc Hưng vẫn cõng Tống Như Ngọc trên lưng, hắn không muốn có chuyện gì sảy ra với tiểu muội của hắn một lần nữa, Nam Tư Uyển cũng không còn nét được tâm trạng cũng lao vào mà nhổ những gốc linh thảo một cách chẳng quan tâm đến linh thảo có làm sao hay không, cứ nhổ như rau dại vậy, Trần Quốc Hưng không giống vậy, hắn chỉ chọn mỗi loại một ít rồi cẩn thận nhổ, có loại đã sinh ra hậu bối như hạt hắn liền cẩn thận thu lấy, đảo mắt tất cả linh thảo hắn đều đã nhổ được một ít, liền không tiếp tục tốn thời gian thêm, hắn cõng theo Tống Như Ngọc đi sâu hơn lên những ngộn đồi, nơi này linh khí thiên địa rất dồi dào, nhưng áp chế về nguyên lực không có mất đi, không thể hấp thu linh khí thiên địa để tu luyện, linh thảo ăn vào cũng bị áp chế. Đứng quan sát một lúc trên đường mòn giữa những ngọn đồi linh thảo, thấy loại nào mới hắn đều nhổ lấy một ít, đột nhiên Trần Quốc Hưng ngẩng đầu nhìn về một gốc nấm màu đỏ, lông mày nhăn tít, trong đầu nhớ tới một số linh thảo bên trong truyền thừa. “ Nấm Huyết Tử.” Một loại linh thảo thất phẩm, Trần Quốc Hưng trợn mắt, linh thảo thất phẩm đấy, đây là lần đầu tiên Trần Quốc Hưng tận mắt nhìn thấy một gốc linh thảo thất phẩm, linh thảo phẩm chất càng cao càng tốt, thậm chí có loại dị linh thảo thất phẩm đã sinh ra linh trí, nhưng Nấm Huyết Tử này không nằm trong số đó, nếu muốn hấp thu thiên địa linh khí để sinh ra trí tuệ những loại linh thảo này còn phụ thuộc vào rất nhiều yếu tố, linh thảo cũng thuộc vào Mộc tộc, muốn linh thảo sinh linh trí còn khó khăn gấp đôi so với những loài mộc yêu khác. Muốn linh thảo sinh linh trí thì phải đạt đến cửu phẩm trừ một số loại dị linh thảo, nhưng chỉ có một số loại, còn số lượng lớn linh thảo bị áp chế bởi giống loài của mình không thể tiến hóa lên cấp cao hơn, Trần Quốc Hưng ra một thanh linh khí cắt một nhát chặt gần gốc Nấm Huyết Tử, rồi đào lấy bộ gốc còn lại, chỉ còn mỗi gốc hắn có thể trồng được một gốc Nấm Huyết Tử khác, giống này chỉ cần có gốc vẫn có thể mọc lên một cây khác, kiến thức mênh mông vô hạn, nếu bên trong truyền thừa không có dữ liệu liên quan hắn cũng không biết được. Cắt nhỏ cây Nấm Huyết Tử thành mấy phần nhỏ, đút cho Tống Như Ngọc ăn, hắn cũng ăn một phần lớn hơn, hắn đây là sợ Tống Như Ngọc thân thể không chịu nổi linh khí bên trong Nấm Huyết Tử nên mới cho một phần nhỏ, hiện tại linh khí chưa thể bộc phát những đi ra bên ngoài liền bộc phát, tác dụng cũng không kém, đồ tốt như vậy nếu cầm ra ngoài nhất định bị tông môn trấn lột, vì thế liền ăn vào mồm cho đỡ mất công, Trần Quốc Hưng lấy được gốc của Nấm Huyết Tử rồi cũng không muốn để dành cây nấm mà ăn luôn. Tìm được một gốc thất phẩm linh thảo, tâm tình Trần Quốc Hưng vui vẻ tiếp tục cõng Tống Như Ngọc đi tìm xung quanh xem còn có gốc linh thảo nào cao cấp hơn nữa không, mất thêm một ngày thời gian ở lại đây nhổ linh thảo, Trần Quốc Hưng thu thập gần như đủ thể loại linh thảo từ thấp đến cao, ngay cả thất phẩm linh thảo hắn cũng thu thập được thêm hai gốc nữa, thu thập được giống của những loại linh thảo này trồng lên không đảm bảo sẽ có một gốc linh thảo cao giai giống bố mẹ chúng ngay, nhưng chỉ cần thời gian chăm sóc đầy đủ thì linh thảo nhất định có thể trưởng thành bằng bố mẹ chúng. “ Ta muốn ở lại nơi này quá đi.” Ngô Hạ tiếc nuối nhìn những đồi mọc đầy linh thảo sau lưng, Trần Quốc Hưng bĩu môi nói. “ Vậy ngươi ở lại đây luôn đi, nghìn năm sau người ta đem xương ngươi trở ra.” Ngô Hạ cười gượng liền nói. “ Ta nghĩ nên đi ra ngoài thì hơn.” Đi về phía trước theo lối đường mòn, lần này cả đám nhìn về phía một tòa đại tòa kiến trúc to lớn phía xa xa, Ngô Hạ nhảy dựng lên. “ Kia không phải Cổ Thần Miếu kiến trúc sao?” Trần Quốc Hưng cũng nhăn mày, bọn họ đã đi vào bên trong Cổ Thần Miếu rồi, nhưng nơi này lại có thêm một cái tương tự, Nam Tư Uyển lên tiếng. “ Ta nghĩ kia mới là Cổ Thần Miếu chân chính.” Trần Quốc Hưng cũng gật đầu, hắn cũng có suy nghĩ như vậy, đi thêm nửa ngày ba người đứng trước cánh cửa lớn cùng với tấm bia đá quen thuộc, Ngô Hạ đi tới đẩy cánh cửa ra, nhưng lần này cánh cửa không hệ có chút ảnh hưởng nào, vẫn đứng im bất động. “ Không mở được.” Ngô Hạ vẻ mặt khó coi lên tiếng, Nam Tư Uyển cùng Trần Quốc Hưng lưng cõng một người đều đi lên thử đẩy cửa nhưng không có mở ra nổi, đúng lúc này phía sau có tiếng bước chân người vang lên. “ Á đù.” Trần Quốc Hưng khóe miệng giật giật, vậy mà hữu duyên năng tương ngộ, lại là đám người của Liên Y Giáo. “ Lại là các ngươi?” Nam tử to lớn trong đám năm người Liên Y Giáo lúc trước vẻ mặt cũng chẳng khác nào táo bón lên tiếng, hiện tại đám người Liên Y Giáo chỉ còn lại ba người, hai người khác đã quỷ dị biến mất trong đường hầm. Ba người Liên Y Giáo không có xui xẻo như đám người Trần Quốc Hưng, sau khi thoát khỏi đường hầm liền một mạch bị nhốt trong một mê trận, tới bây giờ mê trận tự nhiên tan đi mới thoát ra bên ngoài được, không ngờ ở đây lại có một tòa Cổ Thần Miếu khác liền đi tới, lại gặp phải mấy tên khốn kiếp Cửu Đầu Giáo đánh cướp lúc trước. “ Chúng ta thật là có duyên hắc hắc...” Ngô Hạ đã lấy ra khẩu aka 47 chía về đám người Liên Y Giáo, bất quá hiện tại bọn họ cũng chẳng còn gì để cướp nữa, mà bên mình mấy cái túi trữ vật đã đầy ắp linh thảo, cũng không phải không ai có đồ trữ vật cao cấp hơn, nhưng cái nơi chết tiệt này ngoài túi trữ vật có thể sử dụng, còn không gian cao cấp hơn liền bị đánh nát, chuyện này cũng quá khốn kiếp. “ Hử, Liên Y Giáo, Cửu Đầu Giáo.” Lại có thêm năm người đi tới, nhìn những cái đầu trọc quen thuộc kia Trần Quốc Hưng khóe miệng giật liên tục, những người bị hắn trấn lột đều tụ tập lại đây, thật là hữu duyên, hắn nhìn lướt qua eo của tiểu hòa thượng đi đầu, trên miệng lộ ra một nụ cười. “ Gặp lại thí chủ rồi, chúng ta thật có duyên.” Mặt của tiểu hòa thượng khó coi muốt chết, túi trữ vật bên hông không khéo bị người ta cướp nốt, ai bảo trong tay đối phương có vũ khí lợi hại cơ chứ. “ Tạm thời bỏ qua ân oán đi, cửa vào Cổ Thần Điện chân chính không mở.” Trần Quốc Hưng hất mặt nói, Ngô Hạ liền thu lại súng, ánh mắt vẫn cảnh giác nhìn mấy người, nếu có tên nào dị động trước tiên Ngô Hạ liền cho tên đó ăn đạn. “ Thí chủ đã hướng tới những điều tốt đẹp, thật đáng chúc mừng.” Tiểu hòa thượng lên tiếng, Trần Quốc Hưng trợn mắt, cái tên tiểu hòa thượng vậy mà lại đi nói móc hắn. “ Ngươi tên gì vậy tiểu hòa thượng?” “ Tiểu tăng tên Minh Tâm.” "Bạn thích thể loại lĩnh chủ. Nhưng chán ngán với main hồ biến ra bá đạo binh chủng, chỉ tay cái là thần cấp kiến trúc.... Hãy đến với Hy Tuyệt Truyện 8: Thần Chiến Nơi đây chỉ có làm mới có ăn. Cũng là một quyển chiến tranh nhiệt huyết nơi vạn tộc san sát. Văn minh như sao cùng nhau va chạm cùng nhau tỏa sáng. Ngoài ra còn sẽ có chút ít sinh tồn, hài nước cùng chút xíu cơm tró. "
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]