Trần Quốc Hưng cắn chặt răng, cái mớ tóc siết chặt lấy thân thể làm hắn không thể cựa quậy, sức lực trong cơ thể lúc này như bị bòn rút hết vậy, Bách Độc Thảo quả nhiên không phải loại độc thảo bình thường, cho dù là tu sĩ có nguyên lực hộ thể đi chăng nữa, nếu hít phải hương của Bách Độc Thảo thì cũng sẽ nhanh chóng trúng độc.
“ Khỉ thật, Địa Chi Tiên Thể của mình không kém đến vậy chứ?”
Bị tóc quấn chặt hắn không cảm nhận được đau đớn, chỉ có các cơ thịt đều mỏi giã rời, cảm giác cả người vô lực, Trần Quốc Hưng vận dương lực rồi cắn đầu lưỡi phun ra một ngụm tinh huyết bắn về phía người nữ tử mặt trắng.
“ Aaa...”
Ngụm tinh huyết bay vào một đoàn đáng trúng mặt nữ tử mặt trắng như ma, máu huyết của Trần Quốc Hưng tựa như axit vậy, mặt nữ tử nhanh chóng bị ăn mòn khói trắng bốc lên nghi ngút, nữ tử gào thét, những mở tóc loạn xạ rồi bung ra, Trần Quốc Hưng rơi xuống đất, cái mặt đẹp trai thân mật tiếp xúc với nền đất.
“ Bịch...hự...”
Trần Quốc Hưng trong lòng chửi ầm ầm một trận, cái tư thế rơi xuống này cũng quá mất mặt đi, đám người Ngô Hạ chắc chắc là cười không ngậm được mồm rồi. Đám người Ngô Hạ đúng là đang cười, nhưng là một nụ cười méo xệch.
“ Tiêu huynh, tính mạng của ta nhờ cả vào huynh đấy, còn sống trở ra được bên ngoài, ta nguyện làm một tiểu đệ của huynh, nguyện lao vào núi đao biển lửa vì huynh.”
Ngô Hạ khó khăn gào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-thu-ho-vu-tru-thien-dia-sat-than/282931/chuong-361.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.