Lần này mọi người đi xuyên qua khu rừng chơ chụi, Trần Quốc Hưng ngồi trên vai mãnh hầu thở nhẹ một hơi, nơi này tồn tại rất nhiều thứ bí ẩn.
Xuyên qua khu rừng chơ chụi phía trước là một lối bậc thang, xung quanh là một mảng sương mù mờ mịt, duy nhất chỉ có lối cầu thang đá ẩm mốc rêu phong là lộ ra không bị sương mù bao phủ, lần này mãnh hầu lại lộ ra một trạng thái hoảng sợ, nó lên tục kêu lên mấy tiếng giọng điệu đầy sợ hãi, Trần Quốc Hưng nhảy xuống mặt đất nhìn biểu hiện của mãnh hầu rồi nhìn những lối bậc thang đá.
“ Nam Tư Uyển thả nó đi đi, chúng ta đi bộ lên.”
Nam Tư Uyển gật đầu ra lệnh cho mãnh hầu rời đi, Ngô Hạ liền phải cõng Mị Linh Nhi, vẻ mặt khó coi.
“ Chỗ này ắt hẳn cũng sẽ nguy hiểm, mọi người cẩn thận.”
Bốn người bắt đầu bước lên bậc thang leo lên phía trên, bậc thang đá có vẻ không ẩn dấu điều gì cả, cảm giác rất bình thường, Trần Quốc Hưng cảm nhận một chút, bậc thang nơi này cũng không phải giống với Vạn Thạch Sơn ở Cửu Đầu Giáo không có sức nặng lên cơ thể, chỉ đơn thuần là bậc thang đá, nhưng hắn không cho rằng lối bậc thang này bình thường, nhất định có gì đó huyền bí.
Đi nửa canh giờ phía trước vẫn là mù mịt không thấy điểm cuối của những bậc thang, xung quanh vẫn bao phủ bởi một lớp sương mù giày đặc không thấy thứ gì khác, Trần Quốc Hưng áng chừng bản thân cũng đã leo hơn mười nghìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-thu-ho-vu-tru-thien-dia-sat-than/282929/chuong-359.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.