Trần Quốc Hưng lột sạch đồ tốt trên người Chu Tiến Công, lục túi trữ vật một hồi cũng chẳng có đồ gì tốt hắn liền bĩu môi nói.
“ Mất công ăn cướp màc chẳng có đồ gì tốt vô dụng, bất quá kĩ năng ẩn nấp không tệ.”
Trần Quốc Hưng túm lấy đối phương trói lại treo lên một thân cây, rồi làm cho đối phương tỉnh lại, vừa tỉnh lại Chu Tiến Công vẻ mặt tái nhợt nhìn Trần Quốc Hưng nói.
“ Tiền...bối...xin tha mạng.”
Trần Quốc Hưng vung vung thanh kiếm trong tay cười lạnh nhạt, cứ nhìn chằm chằm vào Chu Tiến Công không nói, một lúc sau mới lạnh nhạt lên tiếng.
“ Chém cụt chân trước hay là chém tiểu đệ đệ của ngươi trước bây giờ? Chu Tiến Công phải không nhỉ, ngươi nói xem ta nên chém chỗ nào trước?”
Chu Tiến Công vẻ mặt cắt không còn một giọt máu, ai mà chẳng sợ chết cơ chứ, đối mặt với nguy hiểm mất mạng ai mà chẳng sợ hãi, Chu Tiến Công lắp bắp.
“ Tiền bối rộng lượng tha cho tiểu nhân lần này, ta nguyện ý làm trâu làm ngựa vì tiền bối...”
Nghe Chu Tiến Công lảm nhảm Trần Quốc Hưng cũng chỉ im lặng không nói gì, một lúc lâu mới khẽ lắc đầu nói.
“ Ngươi không có chút tác dụng gì với ta.”
Chu Tiến Công nghe xong liền im lặng, hắn biết bản thân mình ở trong mắt đối phương không có chút tác dụng nào, xem ra mạng của Chu Tiến Công hắn hôm nay đến đây là hết, hắn nhếch miệng nở một nụ cười chua sót nói.
“ Vậy tiền bối nếu muốn giết vãn bối xin một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-thu-ho-vu-tru-thien-dia-sat-than/282867/chuong-297.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.