Lão già Liên Y băng bó xong cho người thiếu niên thì trợn mắt nhìn hai người Lý Chiêu A Minh.
“ Hai tên khốn kiếp đưa người mà các ngươi cứu về đi, hắn sẽ không sao đâu, ta phải đi sửa lại cánh cửa do hai tên tiểu tử các người làm hỏng, hazzz.”
A Minh liền vội vàng bỏ chạy ra ngoài, để lại Lý Chiêu ngơ ngác.
“ Lý Chiêu ngươi cứu được thì mang về đi, ta không giúp đâu.”
Lý Chiêu nhìn người thanh niên bị quấn chi chít khắp người thì thở dài.
“ Chăm sóc thì chăm sóc, ta là một người tốt bụng.”
Rồi mang theo thiếu niên bị thương trở về một căn nhà gỗ nơi cuối làng, ngồi ở trước cửa nhà có một ông lão độ 70, thấy Lý Chiêu trở về ông lão khẽ thở phù một hơi như chút được gánh nặng nói.
“ Lý Chiêu cháu trở về rồi, vào rừng săn bắt ít thôi không lại giống như phụ mẫu của cháu ta phải làm sao.”
Lý Chiêu cười nói.
“ Gia gia cháu không sao đâu, hôm nay cháu cứu được một người.”
Ông lão gật đầu cười.
“ Mang vào trong nhà đi, cứu một mạng người cũng xem như là một việc đại thiện rồi.”
Mang thiếu niên vào giường sau đó Lý Chiêu lại chạy một mạch lên rừng vác con dã trư trở về, ông lão nhìn đứa cháu của mình khẽ thở dài lẩm bẩm.
“ Lý Hoàng Vương Nhu, con của hai đứa là một đứa cháu ngoan.”
Rồi Lý Chiêu thành thục làm thịt dã trư nấu một bát canh thịt đem vào trong phòng đút cho thiếu niên bị thương từng thìa từng thìa một.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-thu-ho-vu-tru-thien-dia-sat-than/282763/chuong-192.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.