Nắng chiếu lên những trồi non đang nhú ra của mấy cây cổ thụ trên Tiên Đảo, những giọt sương long lanh phản chiếu ánh nắng mặt trời hiện lên vẻ đẹp lung linh.
Lúc này tất cả mọi người trên Tiên Đảo lúc này đang đứng ở đỉnh núi trung tâm, Trần Quốc Hưng mỉm cười nhìn từng khuôn mặt quen thuộc thân thương thì trong lòng một nỗi buồn khó tả dâng lên, nhìn về khuôn mặt của ông bà ngoại đã đầy nếp nhăn, nhìn từng khuôn mặt đã đã bắt đầu xuất hiện những nếp nhăn nhỏ trên khuôn mặt các bá, các bác…
Nhìn từng khuôn mặt ngây thơ của đám trẻ, rồi nhìn về người mẹ đã sinh hắn ra nuôi nấng hắn lớn từng ngày, hắn quỳ xuống trước mặt mẹ lậy ba cái.
“ Mẹ, đứa con bất hiếu phải rời đi rồi.”
Mẹ hắn hai mắt cũng đỏ hoe nhưng trên khoé miệng lại lộ ra một nụ cười hãnh diện.
“ Mẹ hãnh diện vì con, con trai của mẹ, đi tới nơi mà con cần tới đi.”
Trần Quốc Hưng ôm chầm lấy mẹ hắn, một lúc sau liền buông ra nhìn sang Hằng và Naccy rồi quỳ một chân xuống ghé vào cái bụng nhô lớn của hai người khẽ nói.
“ Hai con trai của bố sau này nhất định phải thay bố chăm sóc hai mẹ của các con thay bố nhé, đừng có quậy phá làm hai mẹ buồn biết chưa, bố mà biết thì các con hư thì cứ cẩn thận cái mông của mình đấy.”
Hằng và Naccy nước mắt lăn dài trên khuôn mặt xinh đẹp, con bé Thiên Anh ôm chặt lấy hắn nói.
“ Baba là người xấu, baba làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-thu-ho-vu-tru-thien-dia-sat-than/282762/chuong-191.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.