Chương trước
Chương sau
Sau khi mẫu thân của Nhậm nhi thấy Trần Quốc Hưng xuất hiện thì ôm chặt con gái vào trong lòng.

“Ngươi là ai? Các ngươi định làm gì?”

Trần Quốc Hưng nhìn mẫu thân của Nhậm nhi cũng không có trả lời, chỉ liếc mắt một cái tới chỗ phụ thân của Nhâm nhi hờ hững nói.

“Làm phụ thân ngươi cũng nên nghĩ tới con gái một chút, suốt ngày chìm đắm trong nữ sắc, gia đình không lo, công việc chẳng màng, Đông Thắng Thành bị ngươi làm cho ra cái dạng gì rồi.”

Phụ thân của Nhậm nhi trên Nhậm Thiên Thành, là gia chủ của Nhậm gia hiện tại, cũng là thành chủ của Đông Thắng Thành, lúc này Nhậm Thiên Thành sững sờ hóa đá, bị người ta treo ngược trên cành cây khiến cho tâm tình của Nhậm Thiên Thành rơi vào khiếp sợ, dù sao Nhậm Thiên Thành cũng có tu vi Nguyên Anh Hậu Kỳ, đến ngay cả một cơ hội phản ứng cũng không có, hiển nhiên kẻ ra tay tu vi ít nhất cũng là Hóa Thần Kỳ, nhưng một Hóa Thần Kỳ lại có thể vào tận nơi này là chuyện mà chính bản thân Nhậm Thiên Thành cũng không có tin, trong đầu Nhậm Thiên Thành những suy nghĩ lóe lên.

Lại nghe những lời của Trần Quốc Hưng nói khiến cho Nhậm Thiên Thành hừ lạnh.

“Các ngươi là ai? Dám tới Đông Thắng Thành ra oai diễu võ, chỉ một lát nữa cường giả Luyện Hư Kỳ tới các ngươi đừng hòng chạy thoát.”



“Ồ, tên ngu này, dù cho Luyện Hư Kỳ của Đông Thắng Thành thấy ta cũng phải hành lễ kêu một tiếng lão Ma, ngươi còn uy hiếp cả ta, nếu không phải vì Nhậm nhi ta lột da ngươi xong rồi.”

Huyền Ma khinh thường truyền âm nói chuyện với Nhậm Thiên Thành, lời nói của Huyền Ma khiến cho Nhậm Thiên Thành chỉ biết câm nín không còn biết nói gì thêm, không phải là không nói thêm mà là ở cổ đang kề kề một lưỡi đao, nếu Nhậm Thiên Thành còn nói thêm một lời thì tự mình làm đứt cổ rồi, là Trần Quốc Hưng kề đao ở cổ Nhậm Thiên Thành, vẻ mặt cười cợt nhìn Nhậm Thiên Thành nói.

“Dù cho cường giả Luyện Hư của các ngươi có tới ta cũng vẫn có thể chặt cái đầu của ngươi xuống, ngươi đang ảo tưởng sức mạnh à? Ngươi đúng là chẳng có ánh mắt mà lại có thể làm được chức thành chủ của Đông Thắng Thành, ngu còn hơn bò, lại cứ cho rằng bản thân mình giỏi lắm không bằng, làm cho Đông Thắng Thành dang tiếng là hậu nhân của thần kiếm Nhậm Thiên Nam lại chẳng ra hồn gì, càng ngày càng thụt lùi.”

Nhậm Thiên Thành nuốt một ngụm nước bọt, tính phản bác nhưng lại nhớ tới ở cổ còn có một lưỡi đao sắc bén thì đành câm nín, Trần Quốc Hưng thu đao chẳng quan tâm tiếp tới Nhậm Thiên Thành, cái tên này đúng kiểu con cháu thế gia, là hạng kiêu căng ngạo mạn, chẳng thể nào làm được việc lớn, Đông Thắng Thành có một thành chủ như vậy thì đệ tử kiêu căng ngạo mạn là đúng rồi.

“Lão Ma đi thôi chuyện nhà người ta có muốn cũng không xen vào được.”

Trần Quốc Hưng truyền âm với Huyền Ma, còn tính đi gặp Luyện Hư Kỳ của Đông Thắng Thành một chút, nhưng sau đó lại cảm nhận được Luyện Hư Kỳ đó đang tới đây nên Trần Quốc Hưng cùng Huyền Ma ngồi chờ luôn.

Người tới là một lão bà độ tuổi gần đất xa trời, nhìn thế nào cũng không giống với một cường giả Luyện Hư Kỳ, vừa xuất hiện đã nhìn chăm chăm vào Huyền Ma.

“Huyền Ma Lão Quy?”

“Hử biết ta sao.”

Huyền Ma hờ hững nói, lão già nghe thấy vậy lại xác nhận lại một lần nữa rồi cúi người hành lễ với Huyền Ma.

“Hậu nhân Nhậm Trúc Kỳ có lễ.”



Huyền Ma cũng chẳng để ý, Trần Quốc Hưng thì xoa xoa cằm, Huyền Ma này tính tình cứ như đàn bà vậy, rõ ràng là vẫn còn để ý tới vậy mà ngoài mặt cứ như là chẳng để tâm vậy, tâm tư đúng như phụ nữ, rất khó nắm bắt.

“Nhậm đạo hữu, ta cùng Huyền Ma tới đây có chuyện muốn bàn bạc, chúng ta nên tìm chỗ nào đó yên tĩnh nói chuyện, ở đây thì không tiện.”

Trần Quốc Hưng lên tiếng, bấy giờ Nhậm Trúc Kỳ mới để ý tới Trần Quốc Hưng, tròng mắt già nua nhưng không có thiếu đi phần thông tuệ, đánh giá Trần Quốc Hưng một lượt, khí tức không lộ, cả người phảng phất như một phàm nhân bình thường, con ngươi của Nhậm Trúc Kỳ hơi co lại rồi chắp tay.

“Vậy mời đạo hữu.”

Sau đó hai người một rùa lóe lên một cái biến mất, còn về phần Nhậm Thiên Thành vẫn bị treo trên cây, không có một ai dám mang xuống cả, kể cả phụ thân của Nhậm Thiên Thành, Hóa Thần Kỳ Nhậm Thiên Sơn cũng không có dám thả con trai xuống, lời của lão tổ Nhậm Trúc Kỳ trước khi rời đi chính là cứ treo Nhậm Thiên Thành ở đó tới khi nào Nhậm Trúc Kỳ nói thả thì mới được thả, còn bao nhiêu lâu thì chuyện này không ai dám hỏi, Nhậm Trúc Kỳ là cường giả Luyện Hư Kỳ duy nhất của Đông Thắng Thành, cũng là lão tổ còn sống của Nhậm gia, địa vị siêu việt.

Lúc này ở sau Đông Thắng Cung có một dãy núi sơn thủy hữu tình, ở dưới một gôc đại cổ thụ có một cái bàn đá bám đầy rêu xanh, Nhậm Trúc Kỳ đang pha tuyết trà, ở đối diện Trần Quốc Hưng ngồi một ghế, còn Huyền Ma cũng nằm bò trên một cái ghế khác, một người một rùa cứ như đang theo đuổi những suy nghĩ xa xôi vậy, trầm mặc không có một lời hay một động tác.

“Huyền Ma lão tổ mời.”

“Trần đạo hữu mời.”

Nhậm Trúc Kỳ đẩy hai chén tuyết trà tới trước mặt Huyền Ma với Trần Quốc Hưng, hắn cũng chẳng dài dòng lễ nghi, cầm chén trà lên uống rồi bắt đầu vào luôn câu chuyện chính, thứ nhất là nói chuyện thiết lập trận pháp nối liền Đông Thắng Thần Châu với Nam Châu, thứ hai chính là phi thăng sự tình, hai bên bàn bạc tới khi trời tối thì Trần Quốc Hưng mang theo Huyền Ma rời đi, nhìn theo bóng dáng của một người một rùa Nhậm Trúc Kỳ thở dài.

“Huyền Ma Lão Quy vẫn còn ở lại Đông Thắng Thần Châu, còn lão tổ tông Nhậm Thiên Nam không biết còn sống hay đã chết, thời gian vô tình, con cháu Nhậm gia thì càng ngày càng tụt dốc, vinh quang của tổ tiên phai mờ trong tay ta, hazzz.”

Trần Quốc Hưng trở về Phiêu Miêu Tuyết Cung nghỉ ngơi sau vài ngày lăn lộn ngược xuôi, lúc này Trần Quốc Hưng đang tắm nước nóng thoải mái nhắm mắt hưởng thụ thoải mái dư vị, Huyền Ma cũng nằm trên một tảng đá đỏ được nung nóng thoải mái nhắm mắt, lúc này Lý Chiêu Hoàng đi tới.



“Tiền bối thiếp mời đã được gửi đi hết rồi, nửa năm sau ngày chín tháng chín ở Tuyết Cung đón tất cả cường giả tụ họp.”

Trần Quốc Hưng không mở mắt mà chỉ khẽ gật đầu, Huyền Ma lúc này như một vị hoàng đế mở miệng nói.

“Tiểu Lý oa oa, mau tới đây bóp người cho ta.”

Lý Chiêu Hoàng gật đầu đáp ứng bay tới chỗ Huyền Ma dùng những ngón tay như ngọc của mình xoa bóp tứ chi cho Huyền Ma, Trần Quốc Hưng hé mắt nhìn con rùa già hơi bĩu môi, đúng là một con rùa già bố láo. Nếu để những nam tu sĩ của Đông Thắng Thấy Cảnh này nhất định Huyền Ma sẽ trở thành địch nhân của toàn bộ Đông Thắng Đại Lục một lần nữa, nhưng lần này không còn là Huyền Ma Diệt Nhân sự tình nữa mà ngược lại, Nhân Diệt Huyền Ma.

Mấy ngày sau Trần Quốc Hưng một thân một mình hóa thành một đạo độn quang bay đi, hắn hướng tới chính là một trong tam đại hung địa của Đông Thắng Đại Lục, Bích Thủy Hồ Ba, Trần Quốc Hưng hiện tại chính là còn thiếu hai loại thuộc tính Thủy và Kim nữa là bản thân hắn có bát đại nguyên tố lực, nhân tiện Trần Quốc Hưng muốn đi tìm kiếm kì chân dị thảo để tu luyện Thủy thuộc tính, chứ để mà ngồi xuống tự mình tu luyện thì chẳng biết bao nhiêu năm nữa hắn mới có thể bát nguyên quy tụ, thành tựu Vô Thượng, yếu tố quyết định để đột phá Vô Thượng Thiên Địa Quyết tầng sau, chuyện tu hành không thể cứ mãi dậm chân tai chỗ được, không phát triển bản thân thì chính ngươi sẽ bị đào thải, đây chính là quy luật mà bất cứ xã hội nào cũng tồn tại, không thể thoát ra được.

"Mười vạn năm trước, Kiếp Dân phủ xuống. Cổ Thiên Đình chỉ còn lưu lại di chỉ, Tây Phương Linh Sơn đã sớm đổ nát hoang tàn, Vô Tận Ma Uyên lùi về trong tĩnh mịch. Hoang Cổ Thánh Vực bị đánh vỡ tan tành, trở thành Tứ Hoang Nhất Hải.

Mười vạn năm sau, Đông Hoang Việt quốc, một gã Chân Nhân cao thủ tuổi già thọ cạn, cáo lão hồi hương, bỗng nhiên tuyệt địa phùng sinh, từ đấy quét ngang võ giới, lập nên bất hủ truyền kỳ."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.