Chương trước
Chương sau
Ba người vội vàng tránh né hỏa độn của Trần Quốc Hưng, hắn nhìn ba Nguyên Anh Kỳ trước mắt vẻ mặt chờ đợi.

“Cho các ngươi cơ hội rút kiếm, ta muốn nhìn xem kiếm pháp của thần kiếm Nhậm Thiên Nam truyền lại có thật sự lợi hại như lời đồn.”

“Nếu đạo hữu muốn xem kiếm vậy cả ba chúng ta cùng cho đạo hữu xem kiếm.”

Cả ba người nhanh chóng tạo thành thế tam giác bao bây lấy Trần Quốc Hưng vào bên trong, Huyền Ma bò ở bên vai trái của Trần Quốc Hưng truyền âm.

“Tuyệt Sát Tam Kiếm Trận, nếu được đừng giết bọn chúng, dù sao chỉ có tinh anh của Đông Thắng Thành mới có thể luyện được.”

Trần Quốc Hưng gật đầu đáp ứng, Huyền Ma này quả nhiên vẫn còn rất nặng tình với Nhậm Thiên Nam, hai người chỉ là khúc mắc trong lòng không muốn nói ra, nếu thật sự muốn chém giết sinh tử Trần Quốc Hưng đoán mộ của Nhậm Thiên Nam bây giờ có khi cũng chẳng còn rồi.

Cả ba người rút kiếm sau lưng dơ lên trời cao, vô số đạo kiếm khí, kiếm ý ngang dọc tỏa ra, ba hư ảnh ba thanh kiếm dần dần ngưng tụ, kiếm ý khóa chặt lấy Trần Quốc Hưng khiến hắn cũng phải nhếch miệng khen ngợi.

- Tam Sát Kiếm Trận, Đi.

Ba thanh kiếm mang theo sắc bén khí tức chém tới Trần Quốc Hưng, hắn cũng không có động tác gì để mặc tam đại cự kiếm chém xuống.

“Ầm...ầm...ầm...xoẹt...”

Cả một mảnh của Đông Thắng Cung bị kiếm khí sắc bén cắt vụn, bụi đất mù mịt tỏa ra khiến cho tất cả đệ tử của Đông Thắng Thành đều chú ý, Trần Quốc Hưng phất tay một trận gió lốc tỏa ra thổi bay bụi mù, rồi ba đạo gió xoáy đánh thẳng tới ba Nguyên Anh Kỳ của Đông Thắng Thành, cả ba người đều vung kiếm chém định một kiếm phá tan gió xoáy nhưng không có thể công phá, cả ba người đều bị gió xoáy đánh văng đi, cả người be bét máu do những đạo phong nhận gây nên.

“Ừ, một kích hợp lại có thực lực công kích của một Hóa Thần Sơ Kỳ, cũng không tệ.”

Trần Quốc Hưng khẽ gật đầu khen ngợi, rồi tiếp tục bước đi trên đống đất đá đổ nát đi về hướng tòa Đông Thắng Cung chính điện, lần này Trần Quốc Hưng một bước đã xuất hiện ở trước cửa Đông Thắng Cung chính điện, cái này chính là Xúc Địa Thành Thốn, chỉ có cường giả lĩnh ngộ không gian đại đạo ở mức tiểu thành mới có thể làm được còn khoảng cách xa hay gần thì còn phải xem thực lực của bản thân người thi triển. Trần Quốc Hưng mở cửa đại điện Đông Thắng Cung, đập vào mắt hắn là một bức tượng lớn bằng ngọc thạch màu xanh trắng, mà bức tượng này không ai khác chính là Nhậm Thiên Nam, dù sao Trần Quốc Hưng cũng đã thấy phân thân của thần kiếm Nhậm Thiên Nam, cái mặt chắc chắn cũng chẳng thể khác bản thể được, nhìn một cái liền nhận ra ngay.



Khác với ở những chỗ khác mà Trần Quốc Hưng đã tưng đi qua, nơi này vậy mà lại dùng hương khói thờ bái đối với bức tượng của Nhậm Thiên Nam, Trần Quốc Hưng lông mày hơi nhăn lại rồi hỏi Huyền Ma.

“Tĩn ngưỡng lực sao?”

“Tiểu tử nhân tộc, ngươi quả nhiên là kẻ tuyệt đối không đơn giản, thứ ngươi hiểu biết rất rộng, tiểu tử Nhậm Thiên Nam tu luyện một loại công pháp có liên quan tới tĩn ngưỡng lực, không hề lạ gì khi hậu nhân lại thờ bái hắn.”

Huyền Ma nhìn bức tượng của Nhậm Thiên Nam rồi nói chuyện với Trần Quốc Hưng, nghe xong Trần Quốc Hưng xoa xoa cằm.

“Ta lại cảm thấy lão Ma ngươi mới là một con rùa già không đơn giản, tĩn ngưỡng lực đáng lẽ chỉ có những cường giả ở Tiên giới mới biết được, tại sao một con rùa già ở Đông Thắng Đại Lục lại biết tới, lại còn có cả công pháp tu luyện liên quan tới tín ngưỡng, thật sự muốn sưu hồn con rùa nhà ngươi.”

Huyền Ma nhìn Trần Quốc Hưng, cái đầu rùa khẽ lắc lắc.

“Ta vốn chỉ là một con hải quy bình thường ở ven biển Đông Hải, rồi một ngày từ trên trời rơi xuống một giọt máu, vô tình ta lại đúng lúc ở đó vậy là bị giọt máu chui vào người, rồi từ đó ta mới biến đổi, những thứ ta biết cũng là từ giọt máu mà ra.”

Trần Quốc Hưng trợn mắt nhìn con rùa Huyền Ma, trên đời có chuyện tốt như vậy sao, chắc chắn là có rồi, bất quá cũng không phải bất kì kẻ nào cũng có được cơ hội như vậy, phải là kẻ có vận may siêu to khổng lồ mới được.

“Vậy giọt máu đó còn không?”

“Lúc ta đột phá Yêu Đế đã hoàn toàn luyện hóa máu huyết đó rồi.”

Trần Quốc Hưng dùng con mắt nghi ngờ nhìn Huyền Ma nhưng sau đó cũng gạt qua một bên, ai cũng có cơ duyên của riêng mình, Trần Quốc Hưng cũng biết đạo lý tham thì thâm, cái gì là của mình thì sẽ là của mình, còn cái gì không phải thì dù có cướp cũng không thể cướp được.

“Oa con hải quy này lại có râu, thúc thúc cho ta sờ hải quy được không?”

Từ phía sau bức tượng của thần kiếm Nhậm Thiên Nam chui ra một tiểu loli đáng yêu, khuôn mặt trắng trẻo mũm mĩm, đôi mắt như thu thủy trong vắt, trên miệng treo một nụ cười tủm tỉm, chạy tới ôm lấy chân của Trần Quốc Hưng kéo kéo.

“Nhóc con đúng là nhóc con.”

Trần Quốc Hưng cúi xuống bế lấy con bé lên, con bé ở trong lòng Trần Quốc Hưng đôi mắt mở lớn nhìn Huyền Ma ở một bên vai của Trần Quốc Hưng cười tủm tỉm mắt híp lại.

“Lão quy quy, nào cho Nhậm nhi bế đi.”

Huyền Ma trợn mắt, râu dựng lên hừ lạnh quay đầu sang một bên.

“Con cháu của tên nhóc Nhậm Thiên Nam, bổn Huyền Ma ta không thèm.”

Tiểu nữ hài trong lòng thấy lão quy quy không để ý tới mình thì vẻ mặt mếu máo.



“Lão quy quy không thích Nhậm nhi sao? Nhậm nhi hứa sẽ ngoan mà.”

Trần Quốc Hưng cường giả bậc này thấy tiểu nữ hài trong lòng sắp khóc cũng cuống quít, một tay túm đầu Huyền Ma nhét vào trong lòng con bé, dỗ dành.

“Không phải, lão quy quy rất thích Nhậm nhi, đừng khóc đừng có khóc.”

Còn Huyền Ma thì trợn mắt, nhưng cũng không có thoát khỏi con bé.

“Lão quy quy không có ghét Nhậm nhi.”

Tiểu nữ hài nhìn Trần Quốc Hưng cũng nhe răng cười toe toét, nụ cười hồn nhiên làm Trần Quốc Hưng tan chảy cũng phải cười theo.

“Nhậm nhi ngoan như vậy ai lại ghét Nhậm nhi được cơ chứ!”

“Phụ thân ghét Nhậm nhi, không bao giờ bế Nhậm nhi.”

Tiểu nữ hài ôm chặt lấy Huyền Ma trong lòng, thấy con bé nói như vậy Huyền Ma ở trong lòng tiểu nữ hài nổi khùng.

“Nhậm nhi ngoan, dẫn ta tới chỗ phụ thân ngươi, ta treo phụ thân ngươi lên đánh cho hắn một trận, dám không yêu thương một tiểu nữ hài đáng yêu như vậy.”

“Oa lão quy quy biết nói chuyện, Nhậm nhi dẫn lão quy quy tới chỗ phụ thân.”

Tiểu nữ hài ôm Huyền Ma trong lòng chạy đi, trên đường đi cũng gặp không ít đệ tử của Đông Thắng Thành, tất cả đều hướng tới tiểu nữ hài nhỏ nhắn vẫy tay chào.

“Nhậm tiểu thư.”

Tiểu nữ hài cũng cười toe toét chào bọn họ, nào là ca ca thúc thúc bá bá, tất cả đều không phát hiện ra Trần Quốc Hưng đi theo ngay sau lưng con bé, tới một khuôn viên lớn, có một người trung niên đang cùng một mỹ phụ uống trà thưởng hoa, thấy Nhậm nhi chạy tới mỹ phụ cười cười.

“Nhậm nhi con lại chạy lung tung rồi, mẫu thân nói bao nhiêu lần rồi.”

“Phụ thân, mẫu thân.”

Nhậm nhi tuy nhỏ tuổi nhưng lễ nghĩa chào hỏi cũng không có thiếu, là một đứa bé rất ngoan, nam tử trung niên nhìn Nhậm nhi ôm một con hải quy trong lòng thì lông mày hơi nhíu lại nói.

“Nhậm nhi vứt con hải quy đó đi, bẩn lắm.”



Huyền Ma trợn mắt dựng thẳng râu lên trời, mắt long sòng sọc nhìn nam tử trung niên.

“Bẩn cái đầu nhà ngươi, hừ hừ.”

Sau đó còn chẳng đợi nam tử phản ứng thì cả người đã bị một sợi dây thừng trói chặt rồi treo ngược nam tử trung niên lên cây, cùng lúc đó một sợi roi đen xuất hiện túi bụi quất vào người nam tử trung niên còn đang chẳng hiểu có chuyện gì với bản thân.

Vừa đánh Huyền Ma vừa mắng.

“Dám không yêu thương con của mình này, dám chửi bổn lão Ma ta, hôm nay dù có thiên vương tới đây, lão Ma cũng phải lột da ngươi.”

Nhưng chỉ sau một tiếng nói non nớt Huyền Ma đã thôi hành hạ nam tử trung niên.

“Lão quy quy đừng đánh phụ thân của Nhậm nhi, là Nhậm nhi không ngoan mới khiến phụ thân ghét.”

“Hừ, nể mặt Nhậm nhi tha cho ngươi.”

Huyền Ma trợn mắt một cái rồi bay tới vai Trần Quốc Hưng, mẫu thân của Nhậm nhi lúc này mới thoát khỏi sợ hãi, còn tính nói cái gì thì Nhậm nhi đã chạy tới sà vào lòng.

“Mẫu thân ta gặp được lão quy quy có râu ở chỗ tượng lão tổ tông, mẫu thân nhìn kia râu của lão tiền bối còn dựng ngược được này, gia gia cũng không có làm được.”

Trần Quốc Hưng cũng bật cười, đúng là hồn nhiên, tuy nhiên cũng đừng tưởng rằng còn bé trẻ con không biết gì, nếu bị đối xử tệ bạc thì tương lai đứa trẻ đó không thể phát triển như người bình thường được, chúng sẽ bị biến đổi tâm sinh lý, dẫn tới nhiều hậu quả khó lường.

"Mười vạn năm trước, Kiếp Dân phủ xuống. Cổ Thiên Đình chỉ còn lưu lại di chỉ, Tây Phương Linh Sơn đã sớm đổ nát hoang tàn, Vô Tận Ma Uyên lùi về trong tĩnh mịch. Hoang Cổ Thánh Vực bị đánh vỡ tan tành, trở thành Tứ Hoang Nhất Hải.

Mười vạn năm sau, Đông Hoang Việt quốc, một gã Chân Nhân cao thủ tuổi già thọ cạn, cáo lão hồi hương, bỗng nhiên tuyệt địa phùng sinh, từ đấy quét ngang võ giới, lập nên bất hủ truyền kỳ."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.