Sáng hôm sau.
Á Hiên đã làm xong bữa sáng định lên gọi đám kia xuống, vừa tháo tập dề ra thì thấy cả đám đi từ cầu thang xuống, cậu ngạc nhiên.
Á Hiên: uầy.. nay trời bão à.. tụi bây thức sớm thế cũng không cần tao hét lên kiêu dậy nữa.
Tuấn Lâm: mầy tưởng tao muốn à đang mộng đẹp bị một phát xuống giường, không muốn thức cũng phải thức.
Tứ Húc: tao cũng thế còn tí nữa là có thể thấy mặt hoàng tử của tao rồi, ai dè ăn một đập cũng nó tỉnh luôn.
Tứ Húc vừa nói vừa chỉ vào Trình Hâm, còn cậu không nói gì chỉ khoanh tay nhếp mày một cái.
Á Hiên: haha.. tao thấy cách của Trình Trình hay đấy mai mốt tao cũng học theo đở đau cổ họng.
Tuấn Lâm: ấy.. ấy.. thôi mà tiểu Tống, mầy làm vậy còn gì là xương sườn của tụi tao nữa.
Tứ Húc: ừa đúng... mầy cứ kiêu như mọi bữa nha.
Á Hiên: tao vẫn thích cách của Trình Trình hơn nhanh gọn lẹ.
Á Hiên nói xong cười phá lên khoác vai Trình Hâm, đi vào bàn ăn cả hai người kia thì ủ rũ ngồi xuống theo, đang ăn nữa chừng thì Tứ Húc đứng bật dậy la lên.
Tứ Húc: ấy chết.
Tuấn Lâm: mầy điên hả đang ăn mà la lớn vậy ba.
Tứ Húc: quên kiêu tiểu Hạo rồi, sắp trễ rồi., thằng bé cũng chưa ăn sáng.
Á Hiên: không cần mầy lo đâu, sáng tinh mơ có người rước tiểu Hạo đi nhà hàng ăn sáng rồi.
Tuấn Lâm: là Chu Chí Hâm.
Á Hiên: ừa... thôi ăn lẹ đi học.
Bốn cậu ăn xong lên xe đi đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-thu-cung-co-the-yeu-ky-ham-van-hien-tuong-lam/199955/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.