Nghe viện trưởng Quách nói vậy, Lăng Ngạo trầm ngâm hồi lâu, lẩm bẩm nói:
– Ông bà Lãnh?
– Ừm- Viện trưởng Quách nhẹ giọng đáp- Ba con họ Lãnh, họ nói lúc trước không phải cố ý bỏ rơi con đâu, mà con bị bảo mẫu bắt cóc mang đi, họ tìm kiếm rất nhiều năm, hiện tại mới tìm tới được cô nhi viện chúng ta. Họ nói chân thành lắm, nói đến chỗ cảm động liền rơi nước mắt, cô nghe xong cũng rất xúc động. Họ biết được tình hình hiện nay của con, lập tức đòi đi New York tìm con, nên cô nói để cô Hoàng dẫn họ sang đó, theo trình tự bình thường xét nghiệm DNA trước đã, sau khi chắc chắn rồi tính tiếp!
– Con hiểu rồi!- Lăng Ngạo gật đầu- Cứ làm theo cô nói đi, để con nhắn địa chỉ qua cho cô!
– Tốt quá- Viện trưởng Quách đáp- Nhưng Lăng Ngạo à, con đừng có gánh nặng tâm lý gì hết, nếu họ thật sự là cha mẹ con, thì chính là chuyện đáng vui mừng! Hiện tại con đã trưởng thành, có một số việc cô không cần nói, tự trong lòng con cũng rõ. Bản thân cô nhi viện được thành lập là một việc không thể nề hà, buộc phải như thế, ước nguyện ban đầu cũng chỉ là bổ sung vào khiếm khuyết của xã hội, các cô tận tâm tận lực nuôi dưỡng tụi con lớn lên, nhưng không cách gì thay thế máu mủ tình thân, cho nên đối với cô nhi viện mà nói, có thể để các con tìm lại được cha mẹ ruột của mình, đó mới là niềm an ủi lớn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-thu-ben-goi/3149100/chuong-131-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.