Toàn thân Tô Trạch Tuế như rơi vào hầm băng, máu trong người từ đầu đến chân đều lạnh buốt. Cơn sốt kéo dài nhiều ngày đột nhiên tan biến nhưng cơ thể cậu chẳng khá hơn chút nào.
Đôi mắt cậu đỏ rực, phủ lên một màn sương mỏng của thù hận. Cậu không chút do dự, giơ bình cứu hỏa trong tay lên, nặng nề đập xuống Chu Khải Triệu hết lần này đến lần khác, trông chẳng khác nào đang phát điên mà muốn giết người.
Hình ảnh đó hoàn toàn trái ngược với dáng vẻ ngoan ngoãn, hiểu chuyện thường ngày của cậu.
Chu Khải Triệu vốn đã bị Tô Trạch Tuế đánh một cú cực mạnh, thêm vào đó Phùng Thành Văn và mấy người kia chỉ biết kéo hắn ra mà không dám chạm vào Tô Trạch Tuế. Một sơ suất, trán hắn lại trúng thêm một cú nữa, toàn thân liền mất sức, ngã gục xuống đất.
Chu Khải Triệu hoàn toàn ngã quỵ.
Trong khoảng khắc th* d*c ấy, những ký ức bị đè nén bấy lâu chớp lấy cơ hội, như thủy triều ào ạt nuốt chửng ý thức của Tô Trạch Tuế. Linh hồn cậu giãy giụa, không muốn chấp nhận tất cả ngay lúc này.
Cậu ôm đầu, khóe mắt đỏ đến mức như sắp rỉ máu. Bình cứu hỏa trượt khỏi những ngón tay run rẩy, “rầm” một tiếng nặng nề rơi xuống sàn.
Ngay sau đó, cậu bật dậy lao thẳng ra ngoài.
Biến cố ấy diễn ra quá đột ngột, toàn bộ quá trình chưa đến hai phút. Các bạn học xung quanh đều sững sờ, chưa kịp phản ứng.
Vài giây sau, có người hốt hoảng chạy đi báo thầy cô, có người lao đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-so-xa-hoi-ket-hon-voi-ke-cuong-kiem-soat/4622874/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.