Không hiểu vì sao, khi nhìn thấy nụ cười lạc quan của thiếu niên, trong lòng Cố Dật Lam lại dấy lên một dự cảm chẳng lành.
Tựa như trong bóng tối, có một con thú dữ vô hình đang lặng lẽ tiến lại gần họ. Họ không thể nhìn thấy hình dạng của nó, nhưng lại có thể nghe thấy tiếng “rắc rắc” của cành khô và lá rụng bị giẫm nát dưới chân.
Sự bình yên hiện giờ chỉ là lớp vỏ mỏng manh mà họ cố gắng dựng lên để trấn an lẫn nhau, che đi nỗi bất an đang lớn dần trong lòng.
Mọi lời an ủi đều trở nên yếu ớt. Cuối cùng, Cố Dật Lam chỉ có thể nói: “Tài xế sẽ luôn đợi em trước cổng. Trưa tan học anh sẽ đến đón. Nếu thấy khó chịu, gọi cho anh ngay nhé.”
Tô Trạch Tuế gật đầu, đáp nhỏ: “Em không thấy khó chịu đâu. Em đang nghĩ, làm thủ tục nhập học chỉ mất vài tiếng thôi, vậy thì chiều mai em muốn mở livestream lại! Em muốn nói chuyện với mọi người, họ ngày nào cũng hỏi về chúng ta đấy.”
Giọng cậu tràn đầy háo hức, rõ ràng là đã nhận được rất nhiều năng lượng tích cực từ những bình luận ủng hộ trên mạng.
Cố Dật Lam khẽ nhướng mày, nửa đùa nửa thật: “Cũng có chuyện của anh à? Vậy anh có cần lên hình không?”
Tô Trạch Tuế nhìn hắn, rồi bật cười “phụt” một tiếng: “Anh bị họ đào được cả đống hình rồi, ai cũng biết anh trông thế nào rồi đó.”
Cậu ít khi lên mạng, lại hơi ngây ngô trong chuyện cảm xúc và logic, nên không hề biết “đào info” hay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-so-xa-hoi-ket-hon-voi-ke-cuong-kiem-soat/4622873/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.