Nếu không nói gì, Cố Dật Lam vẫn ổn nhưng vừa mở miệng, Tô Trạch Tuế đã nhìn thấy miệng hắn đầy máu tươi, càng chảy càng nhiều, không cách nào ngăn lại được, từng giọt rơi xuống tấm thảm lông mềm.
Cảnh tượng này khiến cậu nhớ đến những vệt máu từng loang trong tách trà của người đàn ông.
Tô Trạch Tuế há to mắt, tim chợt nhói một cái, rồi vội ôm lấy khăn giấy trên bàn trà, vò một đống lộn xộn đưa cho hắn.
Cố Dật Lam nhận lấy, chỉ lau qua vài cái rồi nói: “Không sao. Chắc bị nóng trong người thôi.”
Khăn giấy thấm đầy máu nhìn đặc biệt chói mắt. Tô Trạch Tuế không nhịn được, bước tới, luống cuống giúp hắn lau sạch.
Cố Dật Lam vứt khăn giấy đã dùng vào thùng rác, đưa cho quản gia bên cạnh một cái nhìn, quản gia lập tức chạy đi lấy hộp y tế.
Cố Dật Lam mở hộp y tế, lấy ra một miếng bông y tế, thành thạo nhét vào miệng mình, nói với cậu: “Thật sự không sao. Đừng khóc.”
Nghe vậy, Tô Trạch Tuế sững người đưa tay lên mặt, quả nhiên chạm phải những giọt nước mắt lạnh lẽo, cậu bối rối lau vệt nước mắt lên quần áo, rồi nhìn sang hộp y tế trên bàn trà.
Trong hộp y tế chỉ có thuốc chữa thương ngoài da, băng, bông y tế. Cố Dật Lam… thật sự chỉ là bị nóng trong người sao?
“Tô Minh Vũ khá nhớ em, em về nhà ở vài ngày đi.” Giọng Cố Dật Lam trước đây còn dịu dàng, giờ đã biến mất, giọng thậm chí hơi cứng rắn.
Nhưng trong tình huống này, Tô Trạch Tuế đâu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-so-xa-hoi-ket-hon-voi-ke-cuong-kiem-soat/4622849/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.