Sau khi Cố Dật Lam rời đi, Tô Trạch Tuế cảm thấy vở nhạc kịch trước mặt dường như thiếu đi chút gì đó, ít nhất không còn hấp dẫn như vừa nãy nữa.
Cậu chán chường nhúc nhích đôi chân thon nhỏ, nhìn những con người chạy qua chạy lại trên sân khấu, lúc mọi người ở dưới hò reo tán thưởng, cậu cũng nhiệt tình vỗ tay “bốp bốp”.
May mà Cố Dật Lam sớm quay lại.
Gương mặt lạnh lùng và điển trai như thường lệ của hắn vẫn không có nhiều biểu cảm, nhưng Tô Trạch Tuế luôn cảm giác xung quanh hắn có một khí chất nặng nề, như thể cảm xúc đang ở ranh giới bùng nổ, vô cùng mong manh.
Tô Trạch Tuế tiến lên ôm hắn một cái, rồi kéo hắn ngồi xuống, bắt đầu kể lại những cảnh vừa bỏ lỡ.
Vở nhạc kịch lần này phần lớn là bi kịch, khi kể cậu cũng không cười đùa gì, nhưng Cố Dật Lam lại bất ngờ nói một câu rất lạ: “Sau này hãy vui hơn một chút, được không?”
Tô Trạch Tuế không hiểu lắm, nhưng vẫn gật đầu: “Anh cũng phải vui nhé.”
Trên đường về nhà sau khi xem xong vở nhạc kịch, Cố Dật Lam vừa lái xe vừa nói với cậu: “Tô Minh Vũ nghỉ phép, nửa tháng tới đều có thể ở nhà. Anh ấy nhắn tin cho em mà em không trả lời, để anh hỏi xem em có muốn về không?”
Ngồi ghế phụ, Tô Trạch Tuế liếc qua WeChat, đúng là có vài tin nhắn chưa đọc của anh trai, cậu lướt qua một lượt rồi quay sang nhìn Cố Dật Lam.
Góc nghiêng của hắn như tác phẩm điêu khắc hoàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-so-xa-hoi-ket-hon-voi-ke-cuong-kiem-soat/4622848/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.