Chiếc điện thoại trên giường vì tin nhắn WeChat mà rung lên không ngừng. Tô Trạch Tuế toàn thân khẽ run, đôi mắt mất tiêu cự, ngồi ngây ra hồi lâu mới lại bưng máy lên, bàn tay run rẩy ấn vào “gọi thoại”.
Cậu không thể gửi tin nhắn được nữa. Nhưng cậu vẫn muốn biết thêm.
Tiếng chuông vui tai vang lên, đầu bên kia bắt máy: “Alô? Vừa rồi em nói chuyện rồi ngủ quên à? Hơn nửa tiếng trôi qua rồi đó. Alô? Kết nối rồi mà… sao không chịu nói gì thế?”
Tô Trạch Tuế vốn mắc chứng sợ xã giao, cặp môi mỏng mím mím mở mở cả buổi, cuối cùng cũng chỉ thốt ra được hai chữ: “Anh… ơi…”
Giọng thiếu niên nhỏ như muỗi vo ve, run rẩy không che giấu nổi. Cung Sáng lập tức nhận ra có điều không ổn: “Đừng khóc, đừng khóc. Anh em tuy không ở phòng thí nghiệm, nhưng anh nghĩ chắc chắn là đi xã giao đâu đó thôi!”
Thấy cậu bình tĩnh lại đôi chút, Cung Sáng tiếp tục an ủi: “Cậu ta ấy mà, bận tối ngày, bình thường buổi tối cũng chẳng thấy mặt đâu. Từ khi em dọn qua ở cùng, cậu ta mới chịu bỏ bớt mấy buổi tiệc tùng chỉ để về nhà với em thôi. Lần này chắc là không thể từ chối, lại sợ em lo nên mới nói dối là ở phòng thí nghiệm đấy.”
Đôi mắt Tô Trạch Tuế rũ xuống, ngón tay trắng muốt vẽ vòng tròn trên ga giường, ậm ừ một tiếng nhỏ xíu rồi không nói gì nữa.
Nhưng cậu vẫn áp điện thoại lên tai, chẳng có ý định cúp máy.
Cung Sáng suy nghĩ một lát, lại nói: “Còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-so-xa-hoi-ket-hon-voi-ke-cuong-kiem-soat/4622846/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.