Tô Trạch Tuế ngồi ở cái bàn ăn khuất trong góc chẳng ai để ý tới mà vui vẻ ăn cơm trưa.
Ngẩng đầu lên, ba người anh đi mua cơm cùng nhau, cuối cùng chỉ có hai người quay lại.
“À… anh Kế Vũ Tinh có việc gấp, nhận một cuộc điện thoại rồi đi luôn.” Cung Sáng đưa tay gãi gãi mũi, giải thích: “Ba chúng ta ăn trước đi.”
Tô Trạch Tuế gật đầu, dịch sang bên cạnh một chút, chừa ra chỗ trống cạnh mình cho Cố tiên sinh ngồi.
Nhưng Cố Dật Lam lại ngồi thẳng xuống đối diện cậu.
Tô Trạch Tuế mở WeChat, định nhắn cho Cố tiên sinh vài câu. Nhưng còn chưa nghĩ ra nên viết thế nào thì đã có người khác gửi tin đến.
Không hiểu sao dạo này cứ có người tìm cậu, dù danh bạ WeChat của cậu cũng chỉ lèo tèo mấy người.
[.:Đang làm gì đó?]
Chú Chấm đúng là cái máy tra khảo, Tô Trạch Tuế chẳng muốn trả lời. Cậu quay lại khung trò chuyện với Cố tiên sinh, tiếp tục nhăn nhó cái mặt nhỏ, nghĩ nghĩ.
Nhưng dường như Cố tiên sinh đã nghe thấy tiếng điện thoại rung, liền mở miệng hỏi: “Có người tìm em à?”
Tô Trạch Tuế khựng lại, vừa nhai cơm vừa khẽ “ừm” một tiếng, muốn cho qua chuyện chẳng đáng kể này.
Nhưng đời nào được như ý. Cố tiên sinh bình thản dạy cậu đạo lý đối nhân xử thế: “Nếu là bạn bè thì kịp thời trả lời tin nhắn cũng là một phép lịch sự.”
Tô Trạch Tuế nghĩ thầm: Đâu phải bạn bè. Nhưng vẫn ngoan ngoãn đáp: “Dạ.” Chú Chấm mỗi câu nói sau đều kèm theo dấu câu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-so-xa-hoi-ket-hon-voi-ke-cuong-kiem-soat/4622845/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.