Cậu thiếu niên cơ thể mềm nhũn, khóc mà chẳng phát ra tiếng, như một chú thỏ trắng nhỏ với đôi mắt đỏ hoe, cô đơn chịu ấm ức.
“Không sao đâu.” Giọng Cố Dật Lam hơi khàn, nhìn mái tóc mềm mượt trước mắt, đưa tay lên nhưng cuối cùng vẫn không chạm vào.
Lời cậu nói là thật.
Mười bảy nghìn đối với hắn thật ra chẳng phải tiền, thái độ của người khác hắn vốn chẳng để tâm. Dù sao hắn đã lớn lên giữa đủ loại lời đồn đại, quen rồi với việc dùng sự lạnh lùng để chống lại những tổn thương từ bên ngoài.
Nhưng khi cảm nhận được cánh tay ôm chặt mình, hắn mới nhận ra, hóa ra vẫn có người quan tâm.
Hắn lại nói: “Không trách em đâu.”
Ngay từ bên ngoài, hắn đã thấy hai người kia đùa giỡn, va chạm lung tung trong khu riêng không rộng lắm. Cái thái độ hăm dọa sau đó, cũng chỉ là họ dựa vào số đông và chút tiền của, tưởng mình có lý mà thôi.
Tô Trạch Tuế nhẹ nhàng buông hắn ra, lấy mu bàn tay lau đi nước mắt trên má, đôi mắt đỏ ửng đến mức như sắp chảy máu.
Những giọt nước mắt trong veo của hắn rơi xuống, từng hạt như ngọc trai.
Cậu khóc dữ dội nhưng không giống người bình thường vừa khóc vừa nấc, vừa nghẹn. Mà yên lặng. Ngay cả lúc khóc, cũng trông ngoan ngoãn đến lạ.
Cố Dật Lam mặc áo đen, vết nước mắt trên ngực không rõ ràng.
Hắn giữ khoảng cách lịch thiệp, không chạm vào thiếu niên, mà chỉ cúi mắt nhìn lòng bàn tay và mu bàn tay đỏ ửng, nhíu mày, trông như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-so-xa-hoi-ket-hon-voi-ke-cuong-kiem-soat/4622827/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.