Sợ người? Sợ ai chứ? Người ngoài cửa… hay là… con người nói chung?
Quản gia ngẩn ra, không hiểu sao ông chủ lại đưa ra kết luận kỳ lạ như vậy.
So với “sợ người”, ông càng tin rằng Tô Trạch Tuế chỉ là thấy có người lạ nên lo mình bị ông chủ nhiều h*m m**n khống chế phát hiện mà thôi. Như vậy chẳng phải hợp lý hơn sao?
Cũng chẳng trách ông chủ nghĩ lệch đi. Dù sao thì ngay cả ông, cũng mới phát hiện ra cậu thiếu niên này hóa ra lại có xu hướng… thích bị áp chế.
Mọi động tĩnh ngoài cửa đều rơi vào mắt Cố Dật Lam.
Thanh niên ngoài kia vừa mờ mịt vừa sợ hãi, tay chân luống cuống, trong đầu quên hết mọi thứ, chỉ muốn làm sao trấn an được thiếu niên trước mặt.
“Ưm…”
Thế nhưng với người mắc chứng sợ giao tiếp, cảnh tượng có người giang tay chầm chậm bước tới chẳng khác nào Diêm Vương đuổi sát sau lưng, sao mà không hoảng loạn cho được?
“Bạn học Tô, đừng căng thẳng… chắc là có hiểu lầm gì thôi. Nghe tôi nói đã…”
Nhưng khi thấy đối phương càng lúc càng ép sát, đôi mắt đẹp của Tô Trạch Tuế mở tròn đầy kinh hoảng, đôi môi run run mấp máy lại chẳng thể thốt nổi một lời. Cậu muốn chạy nhưng đôi chân mềm nhũn, hoàn toàn không nghe theo sai khiến.
“Cậu vừa nói gì?”
Giữa lúc căng thẳng, một giọng nam trầm thấp, từ tính vang lên không xa.
Tô Trạch Tuế như bắt được cọng rơm cứu mạng, lập tức quay đầu lại.
Trong tầm mắt cậu, Cố Dật Lam với dáng người cao ráo, thẳng tắp từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-so-xa-hoi-ket-hon-voi-ke-cuong-kiem-soat/4622818/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.