Quản gia theo phản xạ đưa tay sờ vào túi, chìa khóa còng tay vẫn còn ở đó.
Bình thường, trước khi đi ngủ ông sẽ đưa chìa khóa cho Tô Trạch Tuế để cậu tiện thay quần áo, nhưng sáng hôm sau lại thu về.
Thỉnh thoảng, sợ cậu bị bức bối quá, ông sẽ thả cậu ra chơi một lúc. Ví dụ như trưa nay.
Nhưng nếu nói rằng, sau khi đưa thiếu gia trở về phòng lúc trưa, ông không hề quay lại nữa… thì rõ ràng không thể nào là ông đã thả Tô Trạch Tuế ra, để cậu được tự do đi lại, chơi đùa ở tầng hai.
Vậy thì, Tô Trạch Tuế làm cách nào tự tháo được còng tay và chạy ra ngoài?
Ngay khi quản gia còn đang nghĩ mãi không thông, Cố Dật Lam bỗng nhiên đứng bật dậy.
Trong đôi mắt đen kịt của người đàn ông ánh lên tia đỏ mơ hồ, đường viền quai hàm căng chặt, toàn thân tỏa ra sát khí nặng nề, tựa như Tu La địa ngục đi đòi mạng, sải bước ra ngoài thư phòng.
Quản gia hoảng hồn, vội vã chạy theo sát phía sau.
Ông đã theo Cố Dật Lam nhiều năm, rất rõ tính tình và giới hạn cuối cùng của hắn.
Đối với Cố Dật Lam, điều khó dung thứ nhất trên đời chính là con người mất kiểm soát và sự việc ngoài tầm kiểm soát. Hắn sẽ không ngần ngại dùng mọi thủ đoạn để đạt được mục đích, cho đến khi tất cả đều nằm gọn trong tay mình.
Lần gần nhất hắn gặp phải chuyện vượt ngoài dự tính, toàn bộ cục diện bị hắn cố tình giày vò đến mức hỗn loạn: tiếng gào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-so-xa-hoi-ket-hon-voi-ke-cuong-kiem-soat/4622817/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.