Quản gia khẽ cúi người, động tác tao nhã, đưa tay mở chiếc tủ gỗ, trưng ra mọi thứ bên trong một cách đầy khoa trương: “Thiếu gia, có thích không?”
Rất nhanh sau đó, ông liền khựng lại.
Bởi cả màn biểu diễn, chỉ có mình ông ta là “nhiệt tình nhập vai”.
Đạo cụ mà ông dùng đến mức phải che đầy “mosaic”; khán giả duy nhất thì chỉ biết tròn mắt sững sờ, chẳng thốt nổi một lời; còn bầu không khí trong phòng thì nặng nề, kỳ quặc và ngượng ngập đến khó thở.
Quản gia vốn tưởng trên đời này chỉ có mỗi Cố Dật Lam là người ông không thể đoán nổi tâm tư.
Nhưng giờ, ông phát hiện ra, ngay cả Tô Trạch Tuế, ông cũng chẳng sao đoán nổi cậu đang nghĩ gì.
Không phải vì thiếu niên này quá giỏi che giấu cảm xúc thật, mà bởi — cảm xúc của cậu quá đỗi “chắp vá”, chẳng hề liền mạch.
Khóc rồi lại cười, vui đó rồi buồn đó, tất cả cứ đứt đoạn, bất ngờ kéo đến rồi lập tức tan biến, chẳng theo bất kỳ quy luật nào như người bình thường.
Đôi lúc, ông thậm chí còn cảm thấy, cậu bé này chỉ là cái thân xác đang khóc, còn linh hồn thì lại đang phiêu đãng ở một nơi khác.
Vì thế, ông lại cẩn thận thăm dò: “Thiếu gia, cậu có biết không? Cố tiên sinh vốn là một kẻ rất đáng sợ, một chủ… à không, một con người.” Ông lỡ lời, vội vàng chữa lại.
“Nếu cậu mà cưới hắn, hắn sẽ dùng mấy món này trói chặt cậu bên cạnh mình, nhốt vào cái lồng son, để cậu vĩnh viễn không thoát khỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-so-xa-hoi-ket-hon-voi-ke-cuong-kiem-soat/4622813/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.