Tô Trạch Tuế bật dậy, hai tay khoanh trước ngực tức tối trừng mắt nhìn chiếc điện thoại đang sáng loáng trên giường cứ như nó mới là kẻ đầu sỏ.
… Chưa ra trận đã ngã ngựa.
Nhưng! Không sao hết, cứ bắt đầu từ bước thứ hai đi. Đợi độ hảo cảm tăng lên, tự khắc sẽ mở khóa được vòng bạn bè của hắn thôi!
Cậu tự an ủi mình như vậy.
Điều thứ hai: Xuất hiện đúng lúc khi hắn gặp khó khăn, giúp hắn vượt qua cửa ải.
Tình tiết anh hùng cứu mỹ nhân chưa bao giờ lỗi thời, ai tán thành, ai phản đối nào!
Lúc người ta phiền não thì dành cho họ lời an ủi; lúc người ta gặp rắc rối thì bỗng chốc hiện thân như một vị cứu tinh ra tay giải quyết. Chỉ cần vài lần thôi, hắn ắt sẽ nhìn bạn với đôi mắt lấp lánh sùng bái.
Chiêu này được miêu tả sinh động quá, đến mức Tô Trạch Tuế đã tưởng tượng ra cảnh Cố Dật Lam ngước nhìn mình bằng ánh mắt long lanh, giọng trầm lạnh cất lên: “Tuế Tuế, em thật lợi hại.”
Chỉ vừa nghĩ tới thôi mà cậu đã đỏ bừng cả mặt, vội chôn đầu vào gối giả vờ làm đà điểu.
Ngay lúc ấy, điện thoại trong tay bỗng rung lên một cái.
Sợi tóc ngố trên đỉnh đầu Tô Trạch Tuế khẽ rung rung. Cậu ngẩng lên, lộ ra gương mặt đỏ bừng xinh xắn, ngơ ngác nhìn chiếc điện thoại vừa bật thông báo.
【Tin nhắn riêng từ người lạ: Có đó không?】
Bài đăng khi nãy của cậu bỗng được chú ý một chút, chủ đề trong diễn đàn đang bàn tán rôm rả, nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-so-xa-hoi-ket-hon-voi-ke-cuong-kiem-soat/4622811/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.