[Tô Trạch Tuế: Anh ơi, anh… anh vẫn còn sống chứ?]
[Anh trai: Em đang làm gì vậy? Sao thế?]
[Anh trai: Tên khốn Cố Dật Lam đã làm gì em???]
Tô Trạch Tuế cắn cắn tay, nghĩ một lúc lâu mới chụp tấm ảnh vết bầm trên đầu gối rồi gửi cho anh.
[Tô Trạch Tuế: (ảnh) Em sơ ý bị thương, nhưng đã bôi thuốc rồi]
Ý cậu là muốn nói mình đã ngoan ngoãn bôi thuốc, nhưng rõ ràng anh lại lo lắng hướng khác.
[Anh trai: Sao lại bị thương dữ vậy?! Đợi chút, anh lập tức tới đón em.]
Tô Trạch Tuế sốt ruột, vội gõ tiếp:
[Tô Trạch Tuế: Không]
[Tô Trạch Tuế: Đã bôi thuốc xong rồi]
Như sợ anh không tin, cậu còn chụp thêm ảnh tuýp thuốc trắng Vân Nam Bạch Dược gửi đi.
[Anh trai: Chăm sóc bản thân cẩn thận. Nếu bị bắt nạt, nhắn tin cho anh ngay. Muốn về nhà thì chúng ta có thể đón bất cứ lúc nào. Đừng tự làm khổ mình…]
…
Ở bên kia, quản gia theo Cố Dật Lam đi vào thư phòng, chuẩn bị giúp chủ nhân sắp xếp một số hồ sơ công ty.
Ông theo Cố Dật Lam bao năm, tự cho rằng mình đã gặp đủ mọi loại người: kẻ trẻ tuổi mà mưu mô xảo quyệt, kẻ ngoài mặt cười tươi mà sau lưng cứa dao, kẻ nhu nhược vô dụng chỉ biết ăn bám gia sản… đủ loại quái chiêu.
Nhưng cho đến khi gặp Tô Trạch Tuế, ông mới nhận ra, trên đời này còn tồn tại một nhóm người mà ông chưa từng gặp, chưa từng nghĩ đến – những người trong sáng đến mức như thiên thần trắng thuần khiết rơi xuống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-so-xa-hoi-ket-hon-voi-ke-cuong-kiem-soat/4622810/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.