Những đề thi học sinh giỏi đầy dữ tợn trải dài trên trang sách giáo khoa, trông thật chói mắt bên cạnh những ngón tay thon dài, trắng trẻo của thiếu niên.
Cố Dật Lam mặt không biểu cảm, chỉ tay vào chính mình – kẻ mang tiếng xấu xa: “tàn nhẫn bạo liệt” – rồi hỏi ngược lại: “Em đang hỏi tôi à?”
Trong giọng nói vốn dĩ luôn thản nhiên ấy, hiếm khi lại xen vào một chút ngạc nhiên khó tin.
Tô Trạch Tuế rất phối hợp, đưa mắt nhìn quanh khoảng không xung quanh người đàn ông, rồi khẽ gật đầu.
Cậu không có bạn bè, chẳng biết làm sao để bắt chuyện với người khác.
Nhưng dựa vào kinh nghiệm của kiếp trước, những người duy nhất từng có giao lưu với cậu chính là mấy người trong đội thi học sinh giỏi.
Mấy đề thi Vật lý chẳng khác nào một cây cầu: có thể vượt qua khoảng cách tuổi tác, khiến một huấn luyện viên từng đoạt vàng đã ngoài ba mươi tranh cãi kịch liệt với một học sinh mười mấy tuổi; cũng có thể xóa bỏ khoảng cách xã giao, để hai người vốn xa lạ đấu nhau suốt một buổi chiều, rồi sau khi ngộ ra thì khoác vai cười nói cùng rủ nhau đi ăn cơm.
Tóm lại, đây chính là công cụ xã giao hữu hiệu nhất!
Thân hình Cố Dật Lam hơi nghiêng về phía trước, bóng hắn đổ xuống bàn học. Ánh mắt lướt qua đề bài một cách hờ hững, ngón tay theo thói quen xoay nhẹ cây bút đen vừa bị nhét vào tay.
Đây rõ ràng là một tư thế quen thuộc của người thường xuyên bị hỏi bài, vậy mà trong lời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-so-xa-hoi-ket-hon-voi-ke-cuong-kiem-soat/4622806/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.