Hai ngày trôi qua trong chớp mắt.
Hôm nay, Tô Minh Vũ đặc biệt xin nghỉ một ngày, tự mình lái xe đưa em trai đến nhà Cố Dật Lam — hay nói đúng hơn là đưa em trai đi xem mắt.
Nói ra cũng buồn cười, rõ ràng em trai anh đã trưởng thành thế nhưng khi từ “xem mắt” đặt vào người nó lại khiến người ta thấy sao mà gượng gạo, lạc điệu.
Ánh mắt Tô Minh Vũ liếc sang ghế phụ.
Thiếu niên mặc sơ mi trắng, vải mềm mại ôm lấy đường nét cơ thể mảnh khảnh, ngay ngực còn thêu một chú cá heo nhỏ đang tung nước, giản dị mà tươi tắn. Dưới chiếc quần soóc xanh lam là đôi chân vừa thon vừa dài, trắng đến chói mắt dưới nắng.
Nhóc con ấy đang loay hoay chỉnh lại bộ quần áo vốn đã vuốt phẳng không biết bao lần, cái miệng nhỏ từ lúc lên xe đến giờ vẫn lẩm bẩm nói chuyện không ngừng.
Tô Minh Vũ đến giờ vẫn chẳng hiểu nổi — một đứa em trai vốn thà chết chứ không chịu bước chân ra khỏi nhà vì sao lần này lại chịu đồng ý đi cùng anh.
Nghĩ tới nghĩ lui, anh chỉ có thể kết luận: chắc là do nó tận mắt thấy anh cãi nhau với mẹ, trong lòng không đành, muốn vì sự yên ổn của gia đình mà quyết chí “hy sinh anh dũng”.
Tô Minh Vũ bỗng thấy hơi cảm động, khẽ an ủi em trai: “Đừng nghịch quần áo nữa, như vậy là đủ đẹp rồi. Đảm bảo dọa cho Cố Dật Lam chạy mất.”
Lời mở đầu lẩm bẩm của Tô Trạch Tuế lập tức bị cắt ngang. Nghe xong câu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-so-xa-hoi-ket-hon-voi-ke-cuong-kiem-soat/4622805/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.