Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83
Chương sau
xin lũi vì sự chậm trễ này, yêu nhất mấy bà chương nào đọc cũng vote, quá là cuteeee 133. Sau ngày đó, những vụ án liên hoàn chấm dứt, cũng chẳng tìm ra hung thủ. Lâu dần cũng được lãng quên. 134. Đã một tuần sau khi làm tình với Kiều Túc, Lâm Huy vẫn chẳng biết hôm đó mình làm gì chỉ biết rằng khi làm nó rất thoải mái. Nhưng sau đó, cả người cậu vừa đau vừa rát nhất là phần eo và mông, đầu nhũ cũng đau. Chưa kịp khóc vì đau thì cậu đã buồn vì Kiều Túc không một lời từ biệt đã rời đi ngay. Suốt cả tuần cậu vẫn luôn yểu xìu, ngày ngày lại sang nhà Kiều Túc ngó ngàng chỉ mong hắn để quên gì đó về lấy là có thể thấy được cậu. 135. Lâm Quốc đi vào trong phòng ngủ, ông ngồi lên giường mà thở dài. Bên mũi thoang thoảng mùi nước hoa của phụ nữ khiến Lâm Quốc cau mày khó chịu. Thẩm Thư Hà lại vô phòng ông rồi. Bà Lâm vẫn còn đang tắm trong phòng, ông liếc nhìn rồi cảm thấy không khí xung quanh dường như lạnh xuống. Ông thở dài, lần nữa đứng lên rồi bước ra khỏi phòng. Lâm Quốc đi sang phòng khách, đi vô rồi cũng không quên khóa cửa phòng lại. Ngay lập tức liền có một đôi bàn tay ôm lấy ông, mặc dù trong phòng chẳng có ai nhưng Lâm Quốc lại nghiêng mình như đang dựa vào lòng ai đó. Ông thở dài dùi đầu vào ngực người đàn ông. "Không cần cảm thấy tội lỗi." Lâm Quốc đáp: "Nhưng thằng bé còn nhỏ như vậy đã chịu.... ầy!" Trên trán truyền đến độ ấm, khuôn mặt dù đã tới tuổi nhưng vẫn còn phong độ hơi ửng đỏ lên ngại ngùng. Ông đưa tay đánh vào không khí một cái. "Mấy chục năm rồi em còn lạ?" 136. Thật ra hắn vẫn chưa rời đi, hắn muốn tặng cho cậu bé của hắn một bất ngờ. Hắn đứng trong góc nhìn khuôn mặt nhỏ bé đang xị xuống đầy buồn bả mà thỏa mãn mỉm cười. Đứa nhóc của hắn thật đáng yêu. Hắn nhẹ nhàng đến bên cậu nhóc, đưa ngón tay điểm nhẹ lên trán cậu. Nơi đó hiện lên một tia sáng nhỏ rồi biến mất trông rất lạ. Kiều Túc ngắm nhìn gương mặt bé nhỏ cuối cùng đặt một nụ hôn trên gò má nhỏ rồi rời đi.
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83
Chương sau