Thân nhiệt của người nằm trong lòng đột nhiên giảm xuống, Cù Mạt Dư biết điều đó chứng tỏ điều gì. Ngón tay hắn mân mê lọn tóc ẩm ướt của Thẩm Đại, nhẹ nhàng hỏi, "Khó chịu không?"
Thẩm Đại cứng đờ cả người, anh không dám ngẩng đầu, cũng không dám động đậy. Như thể chỉ cần anh duy trì trạng thái bất động là sẽ có thể vờ như mọi chuyện chưa từng xảy ra, không cần giải thích về sự thay đổi của cơ thể và thái độ trong ngày hôm nay. Anh biết mình chỉ đang tìm cách trốn tránh, nhưng ngoài cách này ra anh còn có thể làm gì nữa đây? Anh nên xin lỗi chăng? Bản thân mình phát tình mất khống chế mang đến phiền phức cho người khác, có lẽ anh nên nói lời cảm ơn Cù Mạt Dư vì đã giúp anh giải quyết rắc rối một lần nữa. Anh nên nói gì, làm gì để xoa dịu tình cảnh xấu hổ và khó xử hiện tại.
Cù Mạt Dư bật ra những tiếng cười khẽ, rồi hắn nói bằng chất giọng lười biếng của kẻ vừa ăn uống no say, nghe là biết tâm trạng hắn đang vui, "Bây giờ mới ngại có phải là đã quá muộn rồi không, hử?"
Thẩm Đại cảm thấy xấu hổ vô cùng, anh vô thức muốn cuộn tròn người lại, dùng tư thế thai nhi nằm trong bụng mẹ tạo nên lớp phòng ngự kéo giãn khoảng cách với Cù Mạt Dư. Nhưng Cù Mạt Dư lại luồn chân mình vào giữa hai chân anh, ngăn cản anh đạt được mục đích. Đồng thời, một nụ hôn ấm áp rơi xuống mí mắt khóc đến sưng đỏ. Thẩm Đại càng tỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-san-moi-dinh-cap/966846/chuong-17-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.