Thẩm Đại đẩy xe đẩy em bé, bước nhanh qua hành lang bệnh viện, Cù Mạt Dư Tiến bước theo anh, muốn đón lấy chiếc xe đẩy: "Để em, xe của em ở ngay cửa đây rồi."
"Không cần, vườn hoa của bệnh viện rất đẹp, tôi muốn đưa Khâu Khâu đi dạo một chút."
"Để em đi cùng anh."
"Không phải cậu chuẩn bị có cuộc họp à?" Cù Mạt Dư vừa nghe điện thoại của Trình Nhược Trạch, Thẩm Đại vì không muốn ngồi xe của hắn nên mới viện cớ muốn đi dạo.
"Cuộc họp sao quan trọng bằng việc đi dạo với gia đình mình được chứ." Cù Mạt Dư đã gửi tin nhắn wechat cho Trình Nhược Trạch để lùi lịch họp.
Thẩm Đại bất đắc dĩ nói: "Thôi được rồi."
Lúc này, mặt trời sắp lặn, không có ánh nắng, vườn hoa trong bệnh viện cực kỳ mát mẻ, cảnh quan được tạo ra bởi đội ngũ làm vườn hạng nhất trong nước, đội ngũ này còn nổi tiếng hơn cả bệnh viện, không chỉ người bệnh thích đến đây hít thở không khí, trước kia còn có rất nhiều cô gái muốn tới đây chụp ảnh, sau này sợ ảnh hưởng đến người bệnh nên mới đóng cửa.
Thẩm Đại nhớ lần trước anh tới đây là đi dạo cùng bà ngoại, họ tìm một chiếc ghế dài dưới gốc cây ngồi hóng gió phơi nắng, hai người sẽ thủ thỉ tâm sự vài câu, đôi lúc chỉ để bà ngoại cảm thụ được thiên nhiên, cuộc sống.
Làn gió thổi qua mang theo hương cỏ hoa dịu mát làm cho Thẩm Đại như nhìn thấy bóng hình thân thương của bà ngoại.
"A
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-san-moi-dinh-cap/3557953/chuong-125.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.