Chương trước
Chương sau
Chị Trần từ phòng bếp đi ra, giải cứu trạng thái khó xử này, cô nói: "Cù tổng, nguyên liệu nấu ăn đã chuẩn bị xong rồi, ngài có muốn thử không?"

"Ừ, được." Cù Mạt Dư nhỏ giọng nói, "Em đi nấu đồ ăn kèm, mới học."

Cho đến khi Cù Mạt Dư quay lưng đi vào phòng bếp, trong đầu Thẩm Đại vẫn chưa thể thoát khỏi hình ảnh người này đeo tạp dề. Trong ấn tượng của anh, Cù Mạt Dư hầu hết đều mặc âu phục và đi giày da, như thể bất cứ lúc nào hắn cũng có thể kéo ghế ngồi xuống bàn chuyện lớn, cho dù ở nhà, hắn cũng những mặc bộ đồ ngủ bằng lụa cao cấp, tạo cảm giác óng ánh, toát lên vẻ quý giá không chút bụi bặm. Hình ảnh Cù Mạt Dư đang mặc một chiếc tạp dề đặt làm riêng trị giá mấy chục đồng khiến anh không biết nên hình dung như thế nào. Nó giống như một quả dưa lưới Shizuoka trị giá 1000 nhân dân tệ trong siêu thị nhập khẩu đặt chung với một tấm bảng giá rẻ tiền.

Cù Mạt Dư không phù hợp với những thứ này, tại sao phải làm bộ làm tịch.

Một lát sau, chị Trần mang cơm chiều đã chuẩn bị xong, bưng lên bàn, Cù Mạt Dư cũng đi ra, trên tay cầm một chiếc bát hình con gấu nhỏ.

"Cậu Thẩm, tới ăn cơm đi." Chị Trần gọi.

"Em đút cho Khâu Khâu trước."

"Sữa nóng rồi, cậu ăn cơm đi, để chị đút cho."

"Không cần đâu, chị ăn trước đi, để em làm."

Chị Trần đưa bình sữa tới, Cù Mạt Dư ngồi xuống bên cạnh Thẩm Đại, quơ quơ cái bát trong tay, mặt đầy mong chờ nhìn Thẩm Đại: "Anh xem, đồ ăn vừa mới làm xong, đoán xem bên trong là gì nào."

Thẩm Đại liếc nhìn bát của Khâu Khâu, bên trong là một loại cháo hỗn hợp khó có thể đoán.

Cù Mạt Dư cũng không hi vọng Thẩm Đại sẽ trả lời mình: "Là cháo tôm với bơ, rất thơm."

Thẩm Đại đưa núm vú cao su đến bên miệng Khâu Khâu: "Con không ăn nhiều đến vậy đâu."

"Không sao cả, còn thừa thì em ăn."

Khâu Khâu không ngậm núm vú cao su, đôi mắt long lanh nhìn chằm chằm cái bát trong tay Cù Mạt Dư, nhóc con vừa mới tập ăn dặm, chưa phân biệt được hương vị nhưng vẫn bị cái bát thu hút.

Cù Mạt Dư lập tức nhận ra, dùng thìa nhỏ múc một miếng thật lớn.

"Nhiều quá." Thẩm Đại nhắc nhở.

Cù Mạt Dư muốn bỏ một ít cháo bơ tôm vào lại trong bát, nhưng dường như cháo đặc quá, hắn lắc cái thìa hai lần, không kiểm soát được lực tốt, cháo văng lên quần, lông mày hắn lập tức nhíu lại.

"..." Thẩm Đại cực kỳ bất đắc dĩ, "Có phải cháo quá đặc không?"

Chị Trần vội vàng lấy khăn giấy lau quần Cù Mạt Dư: "Không sao đâu, tôi đã nếm thử rồi, ăn được."

Cù Mạt Dư lại múc một thìa, cẩn thận đưa đến bên miệng Khâu Khâu.

Khâu Khâu mở to mắt nhìn Cù Mạt Dư, nhóc con có vẻ do dự, nhưng lại không cưỡng lại được cám dỗ của món ăn ngon, nhóc thận trọng, thăm dò thè lưỡi, nếm cháo, sau đó hai môi ngậm lại, từ từ nhấm nháp trong miệng.

Cù Mạt Dư lộ ra vẻ kinh ngạc: "Ăn ngon không, con trai."

Thẩm Đại cũng cúi đầu nhìn Khâu Khâu, cái miệng nhỏ nhắn không ngừng chép chép, quả nhiên là thích.



Cù Mạt Dư lại múc một thìa, Khâu Khâu "a" một tiếng, vô cùng cao hứng mà ăn.

"A Đại anh xem." Vẻ mặt Cù Mạt Dư như đang kể công, "Khâu Khâu thích ăn cháo tôm bơ."

Thẩm Đại cầm khăn lau nước miếng, lau khóe miệng Khâu Khâu, trong lòng không thể nói lời biệt nữu: "Con không thể ăn quá nhiều đồ ăn phụ, hai thìa là được rồi."

"Lần sau em sẽ thử nấu với nguyên liệu khác." Cù Mạt Dư cảm nhận được cảm giác thành tựu khó hình dung, không giống như việc hắn có thể kiếm rất nhiều tiền, kiếm được rất nhiều hạng mục, dự án lớn nhỏ. Chỉ là nhìn Khâu Khâu từ từ tiếp nhận mình, thích ăn đồ mình nấu, hắn sẽ sinh ra cảm giác thỏa mãn. Chỉ khi có được sự tiếp nhận của Khâu Khâu, hắn mới có khả năng tiến gần hơn một bước, cởi bỏ tâm lý phòng bị của Thẩm Đại.

Ăn cháo tôm đã no được một nửa, Thẩm Đại cho Khâu Khâu uống sữa, nhưng Khâu Khâu không vui lắm, miễn cưỡng ngậm núm vú cao su vào miệng.

Thỉnh thoảng, Thẩm Đại ngước lên liếc nhìn Cù Mạt Dư bên cạnh, phát hiện Cù Mạt Dư nhìn Khâu Khâu bằng ánh mắt dịu dàng, âu yếm, giống như đang nhìn một bảo vật quý giá, dễ vỡ nào đó. Anh sửng sốt.

Anh vốn tưởng rằng mình đã nhìn thấy bộ dạng ngụy trang và chân thực của Cù Mạt Dư, cũng đã nhìn thấy toàn bộ con người này, nhưng lại chưa từng phát hiện ra mặt này, thật không ngờ, một người dù tàn nhẫn đến đâu cũng sẽ có bản năng yêu thương con mình.

Buổi sáng thứ bảy, Thẩm Đại mang Khâu Khâu đến bệnh viện thăm bà ngoại.

Anh mặc quần áo cho Khâu Khâu, cho cháo đậu đỏ đã đun sôi vào hộp cách nhiệt, lấy một số đồ dùng hàng ngày, anh đẩy xe nôi, tự mình ra ngoài mà không cần bảo mẫu.

Khi đến bệnh viện, bà ngoại vừa mới tỉnh lại, mặc dù tinh thần rất tốt nhưng cơ thể bà ngày càng gầy đi, mấy tháng nay bà dường như "héo úa" với tốc độ ngày càng nhanh.

Bà ngoại rất vui khi nhìn thấy Khâu Khâu, bà ôm Khâu Khâu vào lòng, yêu thích không buông tay.

Thẩm Tần cũng rất kích động, liên tục hỏi đủ loại câu hỏi về Khâu Khâu, còn xin Thẩm Đại cho mình ôm đứa nhỏ, Thẩm Đại không muốn làm bà ngoại buồn nên đành phải đồng ý. Nhưng Khâu Khâu rất nhạy cảm và dường như có thể cảm nhận được cảm xúc của Thẩm Đại, nhóc con thậm chí không thích Thẩm Tần chút nào, ông ôm một lúc thì sắp khóc.

Thẩm Đại nhìn ra được, Thẩm Tần thực sự yêu thích Khâu Khâu, nhưng loại yêu thích này không phải vì Khâu Khâu là con anh mà bởi vì Khâu Khâu là con Cù Mạt Dư. Có lẽ Thẩm Tần thấy được trên người Khâu Khâu có được sự giàu có mà ông mơ cũng không có được.

Gần trưa, y tá mang cơm trưa đến, Thẩm Đại cũng lấy cháo đậu đỏ ra, mở hộp giữ nhiệt, còn nóng hổi.

Bà ngoại vừa ngửi thấy liền bật cười: "Chào đậu đỏ à, lúc cháu còn đi học, bà thường xuyên nấu cháo này."

"Vốn dĩ cháu muốn nấu canh, nhưng hiện tại bà không thể ăn đồ dầu mỡ." Thảm Đại múc một bát nhỏ, "Bà ngoại, bà nếm thử đi ạ."

Y tá vừa rời đi, lại có người gõ cửa, Thẩm Đại quay đầu lại nhìn, toàn bộ căn phòng đều im lặng.

Cù Mạt Dư cầm theo một bó hoa cẩm chướng màu hồng nhạt, xách một hộp thuốc bổ, bước vào với nụ cười điềm tĩnh.

Thẩm Đại nhíu mày nhìn Cù Mạt Dư: "Sao cậu lại tới đây, là chủ nhiệm khoa nói với trợ lý Trình à?"

Cù Mạt Dư không trực tiếp trả lời: "Em đến thăm bà ngoại."

Thẩm Đại nhìn bà ngoại, phát hiện bà ngoại và Thẩm Tần đều giữ nguyên tư thế cứng ngắc ban đầu, không nhúc nhích cũng không lên tiếng. Lúc này anh mới nhớ tới việc một Alpha cấp S đột nhiên xuất hiện trong xã hội bình thường sẽ khiến người bình thường kinh ngạc như thế nào. Khí chất mạnh mẽ và vẻ ngoài siêu phàm của một Alpha cấp cao nhất sẽ biến bất kỳ khung cảnh cuộc sống đơn giản nào thành một câu chuyện, không ai không khẩn trương khi họ ở quá gần sinh vật cao lớn, xinh đẹp và có thiên phú đặc biệt này.

Cù Mạt Dư tặng hoa cho bà ngoại: "Cháu chào bà, cháu là Alpha của Thẩm Đại, Cù Mạt Dư, hôm nay cố ý tới thăm bà."

Thẩm Đại trừng mắt nhìn Cù Mạt Dư.

Cù Mạt Dư nhìn Thẩm Đại cười cười.

Bà ngoại có chút kinh ngạc, không biết phải làm sao nhìn Thẩm Đại, Thẩm Đại cũng căng da đầu, đứng dậy nháy mắt với Cù Mạt Dư ý bảo hắn rời đi.

Thẩm Tần là người phản ứng đầu tiên, ông đứng dậy, hưng phấn chìa tay về phía Cù Mạt Dư: "Xin chào, Cù tổng, tôi là ba của A Đại."



Cù Mạt Dư biết Thẩm Đại ghét người ba omega này đến tận xương tủy, cũng biết Thẩm Tần từng vì tiền của Cù Thừa Trần mà tính kế bọn họ, khiến hắn hiểu lầm Thẩm Đại sâu sắc, nhưng hắn vẫn bình tĩnh bắt tay với Thẩm Tần.

"Cù tổng, mời ngồi." Thẩm Tần mang ghế dựa lại, "Không nghĩ là ngài sẽ đến thăm bà ngoại, thật là chu đáo."

Bà ngoại cũng nhỏ giọng nói "cảm ơn", lại dùng ánh mắt dò hỏi nhìn Thẩm Đại. Bà không biết chi tiết về mối quan hệ giữa Thẩm Đại và vị Alpha đỉnh cấp này, bà biết Thẩm Đại không nói gì vì lo lắng cho bà, nhưng từ việc Thẩm Đại bỏ công việc yêu thích, chạy tới nơi xa để bí mật sinh ra Khâu Khâu, bà có thể tưởng tượng được cháu trai đã một mình nuốt bao nhiêu oan ức và đau khổ.

Bà biết Alpha này đối xử với A Đại cũng không tốt.

"Khâu Khâu." Cù Mạt Dư vươn tay, nhanh chóng xoa nhẹ cái đầu nhỏ của Khâu Khâu, "Nhớ ba ba không."

Khâu Khâu đang cầm một hạt đậu đỏ đã nấu chín trong tay, bị mùi vị thơm ngọt kia hấp dẫn, lúc ý thức được Cù Mạt Dư sờ mình, đụng chạm tuy ngắn ngủi, nhóc con vẫn ngơ ngác nhìn Cù Mạt Dư, không biết nên phản ứng như thế nào.

Thẩm Đại không chịu nổi Cù Mạt Dư cứ thế ung dung bình thản làm Alpha của mình, lấy tư cách cha của Khâu Khâu xuất hiện trước mặt người thân của mình, anh thấp giọng nói: "Cậu ra đây một lát."

Cù Mạt Dư giả bộ không nghe thấy, hắn bình thản, ôn tồn mỉm cười, nói với bà ngoại: "Bà ngoại, chủ nhiệm Từ là người có tay nghề nhất trong lĩnh vực này, mọi người sẽ cố gắng hết sức vì bà, bà đừng lo lắng gì cả, chỉ cần dưỡng bệnh thật tốt, cháu sẽ chăm sóc A Đại và Khâu Khâu."

Bà ngoại ngại ngùng nói: "Cảm ơn cậu."

"Cù tổng." Thẩm Tần lộ ra vẻ kích động, "Thật sự rất cảm ơn ngài, nếu không có ngài, bà ngoại sẽ không được ở phòng bệnh tốt như này, có y tá tốt đến như vậy, đặc biệt là được chủ nhiệm khoa vô cùng chăm sóc. Ngài đối gia đình chúng tôi tốt quá, A Đại gặp được Alpha tốt như ngài, chúng tôi yên tâm rồi."

Thẩm Đại lạnh lùng nhìn Thẩm Tần, nếu biết được Alpha mà ông vừa lòng này, đối xử với anh và Khâu Khâu như thế nào, ông sẽ có phản ứng gì? Chỉ e là cũng sẽ phản ứng như vậy, Thẩm Tần căn bản không quan tâm anh đã trải qua những gì, vì ông chỉ đến việc "leo cành cao" mà bắt "gà chó làm lên mộng lớn".

Cù Mạt Dư cười nói: "Không có gì, chúng ta là người một nhà, đều là chuyện tôi nên làm."

Ba chữ "người một nhà" này khiến Thẩm Tần như nở hoa trong lòng, "Cù tổng, trước kia có hiểu lầm gì, đều đã qua rồi. Ngài và A Đại khi nào thì..."

Thẩm Đại đột nhiên đứng dậy: "Cù tổng, mời ra ngoài nói chuyện."

Cù Mạt Dư nhìn Thẩm Đại, ánh mắt dịu dàng nhẫn nại: "Em chỉ là muốn tới tặng hoa, chúc bà ngoại sớm ngày bình phục, em sẽ đi ngay đây, không quấy rầy mọi người."

Thẩm Đại lập tức đi tới mở cửa ra.

Cù Mạt Dư hơi cúi người, nho nhã lễ phép: "Bà ngoại nghỉ ngơi thật tốt."

Hai người ra khỏi phòng bệnh, Thẩm Đại đóng cửa lại, anh trừng mắt nhìn Cù Mạt Dư: "Cậu đang làm gì vậy?"

"Em tới thăm bà ngoại."

Trong lòng Thẩm Đại buồn bực: "Cậu làm những chuyện này để làm gì?" Anh không hiểu trong khoảng thời gian này, Cù Mạt Dư làm ra đủ loại hành động dị thường là có ý gì, anh không tin vào tình cảm của Cù Mạt Dư, bởi vì người này không có tình cảm. Anh sợ Cù Mạt Dư đang tính toán một âm mưu mà anh không thể biết được, đang chờ anh ở phía trước.

Cù Mạt Dư thu hết tất cả sự phòng bị và thiếu kiên nhẫn trên mặt Thẩm Đại vào trong mắt, trong lòng cảm thấy rất khó chịu, ánh mắt âm trầm: "A Đại, mặc kệ em làm như thế nào, anh đều không vui sao? Em chỉ là có ý tốt đến thăm bà ngoại, em chỉ muốn... em nghĩ gia đình anh có thể chấp nhận em."

Thẩm Đại lắc đầu: "Tôi chỉ có người nhà là bà ngoại, bà đã lớn tuổi rồi, không chịu nổi kích thích, cậu đừng quấy rầy bà, càng đừng nghĩ lợi dụng bà."

Cù Mạt Dư hít một hơi thật sâu: "Em lợi dụng bà cái gì chứ, lợi dụng bà lấy lòng anh sao? Đúng, em muốn tốt với anh và gia đình anh. Em muốn cố gắng giải quyết những khó khăn của anh càng nhiều càng tốt, để anh vui vẻ, bớt mệt mỏi. Có gì sai sao?"

Thẩm Đại nhìn chằm chằm vào đôi mắt Cù Mạt Dư, muốn tìm ý đồ thực sự của hắn, nhưng kia đôi mắt rất sáng, cảm xúc rất chân thật, anh cúi đầu khàn giọng nói: "Đừng tới nữa." Sau đó xoay người trở về phòng bệnh, đóng cửa lại.

Nhìn cánh cửa đóng chặt, khuôn mặt Cù Mạt Dư dần tái nhợt, hóa ra cảm giác một lòng đối tốt với người khác nhưng bị nghi ngờ là có ý đồ, chua xót và cay đắng đến như vậy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.