Tình trạng của bà ngoại hôm nay rõ ràng đã khá hơn, Thẩm Tần nói buổi tối bà đã ăn hết một bát cháo. Đương nhiên Thẩm Đại rất vui, nhưng anh nghĩ đến chuyện chỉ cần Cù Mat Dư nói một câu là có thể cho bà ngoại y tá và điều kiện chữa bệnh tốt nhất, mà mấy ngày nay anh vẫn đang suy nghĩ xem có nên bán căn nhà hay không, trong lòng anh có cảm giác không nói nên lời.
Thẩm Tần lấy lòng mà nói: "A Đại, cuối tuần này có thể dẫn Khâu Khâu qua được không? Ba chưa từng gặp qua Khâu Khâu." Thấy Thẩm Đại không để ý tới mình, ông ta lại nhìn về phía bà ngoại: "Bà ngoại nhớ Khâu Khâu. Đúng không, mẹ."
"Hả..." Bà ngoại do dự nhìn Thẩm Đại, bà biết Thẩm Đại chắc chắn không muốn Thẩm Tần nhìn thấy Khâu Khâu: "Chờ mẹ xuất viện đi, trẻ con không nên đến bệnh viện."
Thẩm Đại đột nhiên cảm thấy khó chịu, anh không biết khi nào thì bà ngoại mới có thể xuất viện, anh cũng không biết bà ngoại còn có thể xuất viện hay không, anh vội nói: "Không sao, phòng bệnh này sạch sẽ yên tĩnh, cuối tuần cháu sẽ đưa Khâu Khâu đến."
Mắt bà ngoại sáng lên: "Ai da, vậy được, Khâu Khâu chắc lại mập mạp hơn rồi."
Khi anh về đến nhà đã là chín giờ, Khâu Khâu thường đi ngủ vào khoảng chín giờ ba mươi đến mười giờ. Hôm nay anh hơi mệt nhưng anh vẫn muốn tắm rửa cho Khâu Khâu trước khi bận rộn với công việc của mình.
Khâu Khâu đã dần hiểu và quen với việc anh phải ra ngoài làm việc. Khi anh bước vào nhà, Khâu Khâu đang được bảo mẫu bế trong tay, bé con đang chơi với món đồ chơi rút củ cà rốt mà Cù Mạt Dư mua.
"Anh Thẩm về rồi." Bảo mẫu nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Khâu Khâu vẫy vẫy: "Ba ba về rồi."
Cái miệng nhỏ nhắn đỏ ửng của Khâu Khâu đang cười toe toét vui sướng, tay còn lại chộp lấy một củ cà rốt nhét vào miệng.
"Không ăn, không ăn." Bảo mẫu đè tay nhóc con lại.
Khâu Khâu lại nắm lấy một củ cà rốt khác.
Thẩm Đại cười nói: "Vẫn chơi vui vẻ vậy sao."
"Đúng vậy, tiểu thiếu gia thật sự rất khỏe, trong số những đứa trẻ tôi từng chăm sóc thì Khâu Khâu là đứa phát triển tốt nhất, bốn tháng tuổi mà đã bắt kịp với những đứa trẻ nửa tuổi."
"Lúc mới sinh ra nó không khỏe mạnh lắm, thể chất rất yếu, sinh non." Thẩm Đại đi tới."
"Hiện tại hoàn toàn không nhìn ra, càng ngày càng chắc nịch."
Thẩm Đại mới vừa ngồi xuống liền ngửi thấy một mùi quen thuộc. Anh khẽ cau mày, cúi đầu nhìn Khâu Khâu, quả nhiên ngửi được mùi hương gỗ Hắc Đàn của Cù Mạt Dư.
"Có chuyện gì vậy?" Bảo mẫu khó hiểu hỏi.
Thẩm Đại cúi đầu, anh muốn lấy cà rốt trong tay Khâu Khâu ra nhưng Khâu Khâu không buông tay, có vẻ nhóc con đang cho rằng Thẩm Đại đang chơi đùa với mình, nhóc con còn hăng hái ê a mấy tiếng. Thẩm Đại đành phải cầm lấy một củ cà rốt khác ngửi thử, quả nhiên là mùi hương lạnh ráo của gỗ Hắc Đàn, rất nhẹ, giống như mùi còn sót lại sau khi xịt nước hoa.
Thẩm Đại có hơi bực bội, anh không ngờ Cù Mạt Dư lại chơi chiêu này. Đầu tiên phun pheromone nồng độ thấp lên những thứ Khâu Khâu yêu thích để khiến Khâu Khâu thả lỏng cảnh giác, sau đó dần dần khiến Khâu Khâu không còn từ chối mùi hương này nữa...
Chẳng lẽ Cù Mạt Dư cũng đến bệnh viện để làm tinh dầu pheromone?
Bảo mẫu không biết, vì vậy nói: "Anh Thẩm, trẻ con gặm loại đồ chơi trẻ con này cũng không sao."
"Cô không có ngửi thấy..." Thẩm Đại nghĩ rằng bảo mẫu là beta, thật sự ngửi không thấy. Nhưng cô ấy là bảo mẫu do Cù Mạt Dư thuê, nói không chừng là Cù Mạt Dư bảo cô ấy làm, cả ngày anh ở bên ngoài, Khâu Khâu hoàn toàn do cô ấy chăm sóc, anh có thể làm sao bây giờ.
Cô bảo mẫu tỏ vẻ khó hiểu.
"...Không có gì." Thẩm Đại nói: "Đổi cho Khâu Khâu loại đồ chơi khác đi, loại này có bao phủ bằng bông nên rất dễ có con mạt."
"Được, anh yên tâm đi, Khâu Khâu chỉ cảm thấy đồ chơi này mới mẻ trong vài ngày thôi." Bảo mẫu cười nói: "Hôm nay Cù tổng gửi tới rất nhiều đồ dùng cho trẻ nhỏ."
Thẩm Đại cảnh giác hỏi: "Cái nào?"
"Có rất nhiều đồ chơi, quần áo và nhu yếu phẩm hàng ngày. Cù tổng đặc biệt nói với tôi rằng những chiếc yếm sơ sinh mà Khâu Khâu sử dụng trước đây không được tốt lắm, vải hơi cứng nên tôi đã thay một vài cái mới."
Thẩm Đại đi tới mở ngăn kéo, lấy ra mấy cái yếm mới ngửi thử, tất cả đều có pheromone của Cù Mạt Dư.
Thẩm Đại tức giận đóng ngăn kéo lại "ầm" một tiếng, cầm một cái yếm mới đi tới: "Chị Trần, chị đừng dùng cái mới cho Khâu Khâu, cái cũ cũng được, nó cũng quen rồi."
Trong mắt bảo mẫu có chút kinh ngạc, nhưng cô vẫn đồng ý ngay lập tức: "Được."
Thẩm Đại lại đi mở tủ quần áo, phát hiện rất nhiều nơi đều thoang thưởng pheromone gỗ Hắc Đàn, xen lẫn trong những dồ dùng ban đầu, căn bản không thể lựa ra. Anh giữ cửa tủ quần áo bằng một tay, hít sâu một hơi: "Chị Trần, Khâu Khâu đã có rất nhiều thứ, em bé lớn rất nhanh, không qua bao lâu thì những thứ này không dùng được nữa, đừng lãng phí." Anh cảm thấy mình như đang ngậm bồ hòn*. Nếu tự Cù Mạt Dư phun pheromone lên thì bảo mẫu không thể ngửi thấy, anh cũng không thể lựa ra. Nếu đúng là Cù Mạt Dư bày mưu đặt kế bảo bảo mẫu phun lên, chỉ cần cô ấy giả ngu thì anh cũng không thể làm gì.
(*ngậm bồ hòn: nhẫn nhục chịu đựng điều đắng cay mà bề ngoài vẫn tỏ ra vui vẻ)
Cái tên khốn Cù Mạt Dư này!
"Được, anh Thẩm."
Quay đầu lại, Thẩm Đại thấy Khâu Khâu vẫn đang chơi trò rút củ cà rốt, hiển nhiên là rất thích món đồ chơi này, vừa rút ra liền cho vào miệng, đến khi củ cà rốt dính đẫm nước bọt mới lấy cái khác, anh đi tới ôm Khâu Khâu lên: "Đừng chơi nữa, tắm rửa rồi đi ngủ."
Khâu Khâu không hài lòng đá chân trong lòng ngực của anh.
Mặc dù không giống như sống trong Cù gia và phải đối mặt với Cù Mạt Dư mỗi ngày, nhưng Thẩm Đại cảm thấy rằng ngay cả khi đã chuyển ra ngoài thì Cù Mạt Dư vẫn vây quanh trong cuộc sống sinh hoạt của anh mỗi ngày.
Hôm nay, Cù Mạt Dư đã chuyển tiếp ba bài báo liên tiếp đến WeChat của anh, cái gì mà "Phải làm gì nếu trẻ năm tháng tuổi bị táo bón", "Những điều cần chú ý trong giai đoạn đầu phát triển tuyến thể Alpha của trẻ", "Làm thế nào để hướng dẫn sự phụ thuộc pheromone trẻ sơ sinh vào bố mẹ AO".
Đợi mấy tiếng đồng hồ, Thẩm Đại cũng không trả lời, hắn lại cố ý hỏi một vấn đề cần thảo luận về chuyện nuôi dạy con cái, lần này Thẩm Đại không thể giả vờ như không nhìn thấy, đáp: "Chị Trần có kinh nghiệm, không hiểu thì đừng tùy tiện ra lệnh cho chị ấy."
"Gần đây em có đọc một cuốn sách do chị Trần giới thiệu." Cù Mạt Dư chụp ảnh gửi qua,: "Trong sách có nói."
Thẩm Đại nhấp vào bức ảnh và thấy rằng có hơn một chục cuốn sách về cách nuôi dạy con cái trên bàn của Cù Mạt Dư, tạo thành một sự tương phản hài hước với các loại sách về tài chính và các công cụ lịch sử trên giá sách phía sau.
"Còn phải kết hợp với tình hình thực tế." Thẩm Đại nhớ tới Cù Mạt Dư đã phun pheromone của mình lên đồ chơi rồi đưa cho Khâu Khâu, lại bắt đầu bốc hỏa.
Cù Mạt Dư gửi một tin nhắn bằng giọng nói.
Thẩm Đại do dự mở ra, bên trong truyền đến giọng nói ôn hòa từ tính của Cù Mạt Dư: "A Đại, năng lực học tập của em rất mạnh, cho em cơ hội rèn luyện thực tiễn thì em có thể rất có kinh nghiệm."
Thẩm Đại úp ngược điện thoại xuống bàn, không để ý đến hắn nữa.
Buổi tối về đến nhà, Thẩm Đại nhìn thấy Cù Mạt Dư xuất hiện trong phòng khách với tạp dề. Chiếc tạp dề đó là món quà từ Tiểu Điệp, trên ngực có in bức ảnh sinh nhật 100 ngày của Khâu Khâu.
Cù Mạt Dư đang cầm một sợi dây trong tay, đầu kia của sợi dây buộc một món đồ chơi cà rốt mà hắn mua, củ cà rốt đung đưa phía trên tầm nhìn của Khâu Khâu. Khâu Khâu há miệng, ngơ ngác nhìn củ cà rốt như một chú cún con, cổ và tròng mắt của nhóc con đong đưa theo củ cà rốt đang lắc lư, nước dãi không ngừng chảy xuống.
Thẩm Đại cũng ngây dại, nhất thời không biết nên phản ứng thế nào.
Cù Mạt Dư cười nhìn về phía anh: "Anh về rồi à, hôm nay không tăng ca sao?"
"..." Thẩm Đại cảm thấy một loại cảm giác sai sai không thể hình dung.
"Em mua một ít đồ ăn, muốn cho Khâu Khâu thử một loại thực phẩm bổ sung mới, chị Trần đang nấu cơm, em chơi với Khâu Khâu một lát." Cù Mạt Dư vẫn giữ một khoảng cách nhất định với Khâu Khâu, hắn có hơi hưng phấn nói: "Anh xem, hiện tại em có thể chơi với con."
Thẩm Đại trong lòng có hơi hấp tấp bất bình, anh lạnh lùng nói: "Cổ Khâu Khâu sẽ mỏi, không nên chơi đùa với con như vậy."
"Em thấy Khâu Khâu rất vui vẻ." Cù Mạt Dư đặt cà rốt xuống, ánh mắt thâm tình ngóng nhìn Thẩm Đại: "Mấy ngày không gặp anh rồi."
Thẩm Đại đặt ba lô xuống, cúi đầu giả vờ thu dọn đồ đạc, mãi cho đến khi cảm giác được Cù Mạt Dư tới gần thì anh mới cảnh giác ngẩng đầu lên.
Cù Mạt Dư đi tới trước mặt anh, vươn tay vuốt tóc anh: "Nóng quá, anh đổ mồ hôi..."
Thẩm Đại theo bản năng mà lui về phía sau một bước.
Tay của Cù Mạt Dư xấu hổ cứng đờ giữa không trung, chậm rãi buông xuống, trong mắt khó che giấu sự mất mát.
Khâu Khâu kêu a a, Thẩm Đại đi qua đi bế lên Khâu Khâu, trong không khí phiêu tán hơi thở gỗ Hắc Đàn nhàn nhạt, đồng thời cũng có thể ngửi được Bạch Du, ngay cả anh cũng cảm thấy khó chịu, vậy mà Khâu Khâu dường như đã quen thuộc. Giữa bố con trời sinh có mối liên hệ huyết thống, việc Khâu Khâu sẽ hoàn toàn tiếp nhận Cù Mạt Dư là chuyện sớm muộn, nhưng càng đến gần thời điểm đó thì Thẩm Đại lại càng có cảm giác khủng hoảng, một loại cảm giác khủng hoàng rằng Cù Mạt Dư muốn cướp lấy Khâu Khâu.
"A Đại, Khâu Khâu thực sự không sợ em nữa, nhìn con đi, Khâu Khâu càng ngày càng tò mò về em." Cù Mạt Dư cường điệu nói.
Thẩm Đại trầm giọng nói: "Cậu cố ý lưu lại mùi hương trên đồ vật của nó."
"Có vấn đề gì sao, em là ba Alpha của con." Ánh mắt của Cù Mạt Dư có hơi phức tạp: "Cho nên anh cố ý xịt thêm nước hoa pheromone của Bạch Hướng Vãn?"
Thẩm Đại giương mắt nhìn Cù Mạt Dư: "Khâu Khâu vốn dĩ vẫn luôn ở dùng pheromone này, đâu ra chuyện cố ý."
"Pheromone thay thế chung quy cũng chỉ là sản phẩm thay thế. Pheromone của em mới là thứ Khâu Khâu thực sự cần. Bây giờ Khâu Khâu đã có em, tại sao anh luôn cản trở chuyện này?"
Thẩm Đại cúi đầu nhìn Khâu Khâu, quả nhiên Khâu Khâu đang mở to mắt nhìn Cù Mạt Dư, tò mò, đúng vậy, đứa trẻ vẫn chưa hiểu gì cả, nhưng bản năng của nó sẽ mách bảo nó phải khám phá. Dù sao giữa bố và con có vô số mối liên hệ vô hình nhưng không thể phá vỡ, anh không thể ngăn Khâu Khâu muốn đến gần người ba alpha của mình.
Nhưng đây là con của anh, con ruột của anh, đây rõ ràng là đứa con mà Cù Mạt Dư không cần, vậy tại sao sau khi anh phải trải qua trăm ngàn cay đắng mới sinh ra được thì Cù Mạt Dư lại xuất hiện một cách hoành tráng, nói rằng "Bây giờ Khâu Khâu đã có tôi".
Dựa vào cái gì?
Vừa nhìn thấy Thẩm Đại nhíu mày, Cù Mạt Dư liền biết bầu không khí lại không đúng rồi, hắn bất an đứng sang một bên, giống như học sinh phạm lỗi.
Thật lâu sau, Cù Mạt Dư mới nhẹ giọng nói: "A Đại, em sẽ không cướp Khâu Khâu đi, Khâu Khâu là con của chúng ta."
Thẩm Đại bình tĩnh nhìn Cù Mạt Dư: "Cù tổng có phải đã quên hay không, sở dĩ tôi ở lại chỗ này là vì cậu lấy quyền nuôi dưỡng Khâu Khâu ra để uy hiếp tôi."
Ánh mắt của Cù Mạt Dư lập lòe, hắn - người luôn ở trên bàn đàm phán giờ đâu lại bị chặn họng đến mức không thể nói được lời nào.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]