Sau khi mặt trời xuống núi, cái lạnh của mùa xuân tràn về. Trong phòng bệnh, cửa ra vào và cửa sổ đóng chặt, nhiệt độ đang giảm xuống đáng kể.
Thẩm Đại chỉ mặc một chiếc áo len mỏng, thật ra khi trời chưa sáng còn lạnh hơn, nhưng cơ thể Khâu Khâu quá nóng nên anh hoàn toàn không để ý đến việc bản thân nóng lạnh thế nào, đến bây giờ mới cảm thấy lạnh. Anh nhìn điện thoại, một lúc sau y tá sẽ đến đo nhiệt độ cho Khâu Khâu, anh sờ trán Khâu Khâu, cảm thấy không còn quá nóng nữa.
Đột nhiên, có một sức nặng đè lên vai anh, anh bị vây quanh bởi mùi hương gỗ lành lạnh và nhiệt độ cơ thể ấm áp, cảm giác ớn lạnh xung quanh đột nhiên bị ngăn cách. Anh cúi đầu nhìn thì thấy đó là chiếc áo vest màu đen của Cù Mạt Dư, pheromone gỗ Hắc Đàn bất ngờ dày lên làm anh hoảng hốt.
Cù Mạt Dư ngồi xuống bên cạnh, nắm lấy bàn tay đang muốn cởi áo khoác của Thẩm Đại: "Mặc vào đi, anh mặc ít quá." Hắn nắm cổ tay Thẩm Đại, cau mày, quá gầy, dường như có thể dễ dàng bẻ gãy.
Thẩm Đại rút tay về, yên lặng nhìn Khâu Khâu đang ngủ say. Thoạt nhìn Khâu Khâu đã khỏe hơn rất nhiều, có lẽ là cơ thể đã không còn khó chịu.
"Chắc là đã hết sốt rồi, nhưng để đảm bảo an toàn thì hai người nên ở lại đây thêm một đêm." Cù Mạt Dư nói, "Ở đây gần như không thiếu thứ gì, nếu anh cần bất kì thứ gì khác thì cứ nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-san-moi-dinh-cap/3557902/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.