Thẩm Đại bất đắc dĩ hỏi: "Ở đâu?"
"Nhà chính."
"...Tôi sẽ không đến đó." Mỗi khi Thẩm Đại nghĩ đến Cù gia, lồng ngực lại đau nhói. Tất cả những ký ức ngọt ngào đều bị hủy hoại thành đau thương, thống khổ, tất cả đều lưu lại ở ngôi nhà kia, giống như mạng nhện và tro bụi ở nơi không dễ thấy, nhưng nó thực sự tồn tại.
Cù Mạt Dư do dự một lúc: "Vậy đến căn hộ ở trung tâm thành phố đi."
Thẩm Đại trầm mặc một lát, mới nói: "Phu nhân muốn gặp Khâu Khâu thật sao?"
"Khâu Khâu?"
"Biệt danh của đứa trẻ."
"Khâu Khâu" Cù Mạt dư cẩn thận nghiền ngẫm, cảm thấy cách gọi này rất đáng yêu, chỉ cần đọc thôi cũng đã có cảm giác ngọt ngào, "Bà ấy muốn gặp."
Thẩm Đại hít một hơi thật sâu: "Tôi đi bế con xuống."
Thẩm Đại trở lại phòng, đem đồ dùng cần thiết cho vào balo, nhận con từ Trình Tử Mai, đối mặt với ánh mắt nghi hoặc của cô, bất đắc dĩ nói: "Là mẹ hắn muốn gặp Khâu Khâu."
Trình Tử Mai gật đầu: "Mau đi đi."
Khâu Khâu ê ê a a với Trình Tử Mai, giống như nói lời tạm biệt.
Lúc bọn họ đi xuống lầu, lão Ngô đã đợi ở cửa xe, vừa nhìn thấy Khâu Khâu, ánh mắt lão bừng sáng lên, thậm chí có chút hưng phấn.
Lúc Thẩm Đại ngồi vào trong xe, Khâu Khâu còn chưa nhận ra điều đó, nhưng cửa xe vừa mới đóng lại, Khâu Khâu chợt sững người, chớp đôi mắt tròn xoe nhìn Cù Mạt Dư. Cù Mạt Dư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-san-moi-dinh-cap/3557897/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.